Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 85 :

Ngày đăng: 15:46 18/04/20


Băng Ngưng lau chùi bên má bị môi hắn sượt qua.



“Cô nói cái gì?” Diệp Dịch Lỗi lạnh lùng hỏi, ánh mắt trầm hẳn xuống.



“Tôi ngại bẩn...” Băng Ngưng nhắc lại từng chữ cho hắn nghe.



“Bẩn? Hừ...ha ha.” Diệp Dịch Lỗi bật cười. “Chính cô ngủ lang chạ cùng bao nhiêu đàn ông còn không biết xấu hổ chê tôi bẩn.” Hắn đột nhiên trụ cái gáy của cô. “Chê tôi bẩn sao? Được, hôm nay tôi sẽ cho cô biết thế nào là bẩn.” Hắn lấy tay bưng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, không cho cô trốn tránh, đôi môi thô lỗ ập đến. Động tác quá nhanh quá mạnh khiến đôi môi của cô bị xéo nát.



Ô...người này rốt cuộc muốn làm gì, hai người đang còn đang ở trong thang máy công cộng. Cô cảm nhận trên môi của hắn còn nồng đậm hương vị của Điền Mộng Phỉ, cơ thể tự giác giãy giụa phản kháng nhưng vì bị ép vào trong góc nên động tác bị hạn chế nhiều. Đầu lưỡi của hẳn đảo mút trong miệng khiến cô lợm giọng. Trong đầu cô tràn ngập hình ảnh hai người kia dây dưa, cười đùa cùng có triền miên hoan ái. Nước mắt không khống chế được chảy dài ướt đẫm hai má.



Diệp Dịch Lỗi nhắm mắt lại, điên cuồng hôn mút, cái lưỡi thô bạo khuấy đảo trong miệng cô. Cho đến khi cảm nhận được vị máu tươi trên mô cùng với vị mằn mặn, hắn mới dừng lại, mở to mắt nhìn...thì ra là nước mắt của cô. Mỗi lần hắn đụng vào người, cô đều tỏ vẻ không tình nguyện...



Môi run run vì bị hôn quá kịch liệt, bất chấp đau đớn chảy máu, cô lấy tay lau tẩy thật mạnh đôi môi của mình. Vết máu đỏ chói mắt dính trên đôi tay trắng nõn tạo thành sự tương phản đáng sợ, lại càng khiến cảm giác buồn nôn cuộn lên. Phản ứng của cô hiển nhiên là sự sỉ nhục không nhỏ đối với Diệp Dịch Lỗi. Nụ hôn của hắn lại khiến cô ghê tởm đến vậy.



Hắn gắt gao nắm chặt tay. “Chê tôi bẩn thỉu? Cảm thấy ghê tởm sao?” Hắn hỏi. “Lạc Băng Ngưng, hôm nay tôi cho cô hưởng đủ thế nào là ghê tởm.” Hắn nói xong xốc Băng Ngưng lên vai vác ra khỏi thang máy.



Băng Ngưng đột nhiên mất thăng bằng cộng với cảm giác cuộn lên trong bụng khiến cảm giác khó chịu ghê tởm càng tăng lên.



“Nôn ——” Tiếng nôn khan của cô cùng lúc với tiếng cơ thể bị ném phịch lên ghế sô pha. Sau cơn choáng váng đầu óc do va chạm mạnh, cô cuống cuồng che miệng lao vào phòng tắm, mở vòi nước liên tục vốc nước lau rửa đôi môi của mình, thậm chí còn móc cổ họng mình...nhưng vẫn nôn khan, không tài nào phun ra được.




“Cảm ơn anh đã khiến tôi thật sự tỉnh táo lại, thật sự nhận ra yêu anh là điều ngu xuẩn nhất.” Cô lảo đảo đứng dậy, dựa vào vách tường để chống đở thân thể yếu ớt khỏi đổ sụp xuống, lắc mạnh đầu để mong làm giảm đi cơn choáng váng. Cô nhẹ nhàng gạt đi nước mắt còn sót lại, thở dài nhẹ nhõm một hơi tựa như sau sơn xúc động bộc phát rốt cuộc đã có được quyết định gì đó. “Sau này tôi sẽ không bao giờ hão huyền bản thân nữa, sẽ không mơ mộng viển vông nữa.”



“Cô nói cái gì?” Diệp Dịch Lỗi có chút bất an.



“Anh Dịch Lỗi, cám ơn anh đã cho tôi quyết tâm cùng dũng khí từ bỏ.” Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn.



“Từ bỏ?” Diệp Dịch Lỗi cười. “Cô có bản lĩnh đó sao?” Hắn đột nhiên cười trào phúng. “Nếu có thể quên thì sớm đã quên được. Không có khả năng làm được thì càng bị coi thường thôi.”



Bị coi thường? Ha ha...Băng Ngưng cười nhẹ. Đúng vậy! Bị xúc phạm đến thế mà vẫn cố chấp không buông tay, xứng đáng bị coi thường.



“Tôi cũng biết bản thân mình thấp kém.” Băng Ngưng ôn nhu cười. Rõ ràng không đáng nhưng vẫn cố sống cố chết giữ gìn cái bí mật kia, nhận hết đủ mọi tra tấn cùng nhục nhã, cô cũng không muốn nói ra người con gái “Băng thanh ngọc khiết” – người chị Tuyết Ngưng của cô mới là loại con gái hư hỏng. “Sở dĩ anh có thể không kiêng dè gì thương tổn tôi hoàn toàn ỷ vào tôi quá yêu anh. Diệp Dịch Lỗi, về sau sẽ không như thế. Tôi có chết cũng không yêu anh nữa.” Băng Ngưng bình tĩnh nhả ra từng chữ.



“Dù cô có chết cũng chỉ có thể thuộc về tôi.” Giọng hắn cao vút, ngay cả lỗ tai bên phải bị kém thính lực vẫn có thể nghe thấy loáng thoáng.



Băng Ngưng cười. ‘Diệp Dịch Lỗi, anh quả thật dựa vào đâu mà tự tin đến thế?’



“Không yêu tôi?” Diệp Dịch Lôi nắm lấy cái cằm thanh mảnh của cô. “Cô có năng lực này sao? Hả? À...tôi quên, gã đàn ông kia đã trở lại rồi. Hắn là tình nhân yêu thích nhất của cô cơ mà.” Hắn nhắc lại mấy lời cũ, nhưng lúc này đã không còn làm Băng Ngưng có mảy may kích động. “Đã có người thỏa mãn cô nên không cần tôi nữa phải không?”