Chỉ Hoan Không Yêu: Tổng Giám Đốc Xấu Xa Chớ Thô Lỗ

Chương 91 :

Ngày đăng: 15:46 18/04/20


Băng Ngưng bị lôi mạnh lên xe, chưa kịp định thần lại đã bị nhét một cái giẻ vào miệng, mắt bị bịt kín không nhìn thấy gì, hai tay nhanh chóng bị trói bằng dây thừng. Cô sợ hãi tột độ, cuống quýt co người lại. Thính lực vốn không tốt nay mắt lại không nhìn thấy gì quả thật khiến cô như bị ném vào bóng tôi vĩnh viễn, không tìm thấy đường ra. Tâm trạng hoảng loạn cực độ khiến cô không ngừng giãy giụa, miệng ú ớ muốn nói nhưng không tài nào thốt ra tiếng. Phản kháng! Cố dùng sức giãy đạp hai chân nhưng lại bị mấy bàn tay to khỏe ghì chặt lại. Tiếp xúc xa lạ khiến cô càng sợ hãi, nước mắt thấm đẫm tấm vải bịt mắt chảy dài xuống hai má. ‘Anh Dịch Lỗi…’ Trong cơn hoảng sợ, cái tên này vô thức xuất hiện trong đầu cũng là điểm tựa duy nhất cho cô bấu víu vào.



Lúc ý thức dần trở lại cũng là lúc cô nhận ra mình bị bắt cóc. Kí ức khủng khiếp đêm nào đó cô đã tận lực áp chế, giấu đi thật sâu nay lại ào ạt đổ về. Bị đánh…Bị hành hạ nhục nhã…Bị xé quần áo… chị bị cưỡng bức rồi bị giết…Tất cả dồn dập đánh thẳng vào tâm trí cô khiến nỗi đau tưởng đã chôn giấu kĩ lại lan tràn. Lần này là ai? Họ muốn gì? ‘Anh Dịch Lỗi…cứu em.’



Diệp Dịch Lỗi ngồi trên xe của Điền Mộng Phỉ mà trong lòng như có lửa đốt. Không hiểu vì sao hắn thấy vô cùng bất an. Hắn cầm điện thoại gọi liên tiếp mấy cuộc vào máy của Băng Ngưng nhưng vẫn không liên lạc được. Bàn tay cầm di động nắm chặt như muốn bóp vỡ, gân xanh đã nổi lên rõ. Hắn sực nhớ ra tức tốc gọi điện thoại về nhà hỏi Lâm Thanh Âm.



“Băng Ngưng đã về chưa ạ? Vì sao con gọi cho cô ấy không thấy nghe máy?”



Lâm Thanh Âm sững người. “Băng Ngưng để quên điện thoại ở nhà. Nó có gọi điện về nhà nói là không gặp con, định tự đi về. Mẹ định đi đón con bé nhưng hơi mệt nên đến muộn một chút. Con…”



Diệp Dịch Lỗi cảm thấy tâm lạnh đi mấy phần. “Con biết rồi, con sẽ đi đón cô ấy.” Hắn bắt đầu hốt hoảng. Cô lại đi đâu mất rồi. Tại sao trong những tình huống thế này, hắn luôn không có cách nào tìm được cô, rất sợ cô đột biến mất. ‘Bé con, em nhất định không có chuyện gì.’



Điền Mộng Phỉ ở bên cạnh thấy Diệp Dịch Lỗi bất an như vậy cảm thấy ghen tị. Hắn ta quả thực đặt con nhỏ kia trong lòng mới lo lắng cho cô ta như vậy. ‘Vì sao người anh yêu không phải là em mà lại là con nhỏ xấu xí nhạt nhẽo kia? Không biết Điền Mộng Manh đã động thủ chưa? Không được, mình phải tự nắm lấy cơ hội.’



Xe dừng lại ở ngã tư gần nhà hàng nơi Diệp Dịch Lỗi hẹn Băng Ngưng. Điền Mộng Phỉ xoay người sang, vờ vỗ vỗ nhẹ tay hắn. “Anh đừng gấp, không có chuyện gì đâu.” Diệp Dịch Lỗi đang trong tâm trạng hoảng hốt, quay ra nhìn ả cũng không có phản ứng gì nhiều. Đột nhiên, ả trườn người tới hôn lên môi của hắn. Diệp Dịch Lỗi kinh ngạc một giây nhưng ngay sau đó cảm giác khó chịu ghê tởm trào lên, tay muốn đẩy ả ra. Như hiểu được ý của hắn, ả giữ chặt cái gáy không buông tiếp tục ấn xuống nụ hôn. Sau cùng, Diệp Dịch Lỗi không khách khí đẩy mạnh người ả ra phía sau, còn lấy tay lau lau môi của mình. Hắn trừng mắt. “Cô làm trò khỉ gì…” Giọng điệu lọ rõ vẻ chán ghét. Đôi mắt của ả lập tức mờ sương. “Em yêu anh, thích anh từ rất lâu rồi…vì sao anh không nhận ra.”



Hắn lạnh lùng nhìn ả. “Điền tiểu thư, phiền cô giữ lễ độ, đừng thể hiện như hạng con gái không biết liêm sỉ thế. Tôi nể mặt Điền Gia, nể mặt chú Điền không so đo với cô. Mong cô từ nay về sau tự trọng cũng đừng làm ra mấy trò xấu hổ này nữa. Tôi chưa bao giờ tự nhận là người tốt. Nếu lần sau cô còn không biết kiềm chế đừng trách tôi không nương tay. Cảm ơn cho đi nhờ xe.”



Hắn nói xong mở cửa xe bước đi không thèm liếc mắt lại. Điền Mộng Phỉ nhìn theo bóng lưng của hắn một lúc lâu. Trong mắt có nỗi mất mát nhưng sau đó thay bằng tia độc ác. ‘Anh cùng Diệp Gia nhà các người coi thường tôi đừng trách tôi giở thủ đoạn. Lo lắng cho Lạc Băng Ngưng sao? Được lắm, tôi đảm bảo anh sẽ hài lòng.’



Cả Điền Mộng Phỉ và Diệp Dịch Lỗi đều không biết, lúc xe của hai người dừng lại cũng vừa lúc chiếc xe bắt cóc Băng Ngưng vừa đi tới. Người ngồi cùng trên xe không ai khác là Điền Mộng Manh. Ả nhận ra chiếc xe của chị mình cũng nhìn thấy hành động mờ ám của hai người. Ả nhếch mép cười nham hiểm, đột nhiên ra hiệu xốc người Băng Ngưng lên rồi cho hạ cửa xe xuống. Khăn bịt mắt được gỡ xuống nhưng miệng vẫn bị bịt kín. Điền Mộng Manh giữ chặt đầu Băng Ngưng cho cô nhìn về phía chiếc xe nơi đó Điền Mộng Phỉ và Diệp Dịch Lỗi…đang hôn nhau. Mặc dù đang hoảng sợ, dù khoảng cách hơi xa, nhưng Băng Ngưng lại nhìn rõ ràng cảnh hai người hôn môi. Sững…sờ…Tâm đau kịch liệt. Cô chớp mắt mấy lần như không tin vào mắt mình, như muốn xua đi hình ảnh này vờ như nó là mộng. Nhưng không phải…là thật. Nước mắt từng giọt thi nhau rơi xuống khuôn mặt vẫn thẫn thờ của cô. Cửa kính được chậm rãi kéo lên, mắt lại bị che đi. Lúc chiếc khăn hôi hám đưa lên chắn hết tầm nhìn, đôi mắt cô vẫn mở to đẫm lệ, vẫn nhìn về một hướng dù chẳng còn gì cho cô xem. Băng Ngưng như quên cả phản kháng, cả người cứng đờ không nhúc nhích. ‘Anh Dịch Lỗi…thì ra anh ở bên Điền Mộng Phỉ. Thì ra…mình vẫn quá ngu ngốc mà chờ đợi một người không bao giờ đến….’



Chiếc xe chở theo Băng Ngưng đi ra khỏi thành phố, hướng phía ngoại thành. Không biết qua bao lâu, nó dừng lại ở một nơi xa lạ, trước cửa một khu nhà khá rộng nhưng cũ kỹ. Xung quanh tối om, gió đông lạnh thổi từng cơn giá buốt. Băng Ngưng cảm giác được xe dừng lại, tâm trạng thất thần đột ngột thanh tỉnh. Cô cố gắng nghe ngóng xung quanh xem bản thân đang ở đâu. Đột nhiên một gã to khỏe nhấc cả người cô lên khiêng vào bên trong.



Vào đến bên trong, khăn bịt mắt cùng miệng được tháo ra nhưng tay của cô vẫn bị trói chặt. Bị bịt mắt một lúc lâu, ánh mắt tiếp xúc với ánh đèn nhất thời không thích ứng được. Cô hoảng hốt nheo mắt nhìn xung quanh.


“BUÔNG....RAAAA....” Băng Ngưng kêu gào trong tuyệt vọng. Đây có phải là số mệnh đã định cho cô phải trải qua kiếp nạn này. Hai năm trước tránh được, rốt cuộc hai năm sau vẫn rơi vào hoàn cảnh này.



Ầm...



Điền Mộng Manh vừa đi tới cửa đúng lúc cửa phòng bị đá văng ra, đập ngay vào người ả khiến ả ngã ngửa ra đằng sau. Ngay sau đó, một bóng người nhanh như chớp chạy vào bên trong. Bàn chân của người đó nghiến qua ngón tay của ả khiến cả căn phòng vang lên tiếng tru thê thảm.



Diệp Dịch Lỗi vọt vào trong phòng liền thấy cảnh ba gã đàn ông đang xé quần áo của Băng Ngưng mà cô bé đáng thương của hắn không thể giãy ra. Tiếng khóc bi thương tuyệt vọng của cô đánh thẳng vào tai hắn. Diệp Dịch Lỗi phẫn nộ lao đến, đá văng đi tên tóc đỏ rồi lôi một tên khác ra, nện một đấm chí tử vào mặt gã khiến tên đó tru lên một tiếng rồi bị hất văng ra. Chỉ vài giây ngắn ngủi, ba gã đàn ông cao to bị đá sang một bên như đống giẻ. Chỉ là một đám côn đồ tép riu mà thôi, hiển nhiên không phải là đối thủ của Diệp Dịch Lỗi, nhất là lúc này hắn đang cực kỳ giận dữ nên dùng hết sức đánh. Mấy tên kia nằm bẹp một chỗ, trong một lúc không còn đủ sức đứng lên.



“Ngưng Nhi!” Không thèm bận tâm đến ba kẻ kia, Diệp Dịch Lỗi chạy tới gắt gao ôm Băng Ngưng vào ngực.



“Buông ra...buông tôi ra.” Băng Ngưng hoảng loạn vùng vẫy, vẫn tưởng là mấy tên kia. Móng tay sắc cứa rách cổ của Diệp Dịch Lỗi.



“Ngưng Nhi, là anh! Là anh!” Diệp Dịch Lỗi vừa nói vừa ôm cô chặt hơn. “Xin lỗi em Ngưng Nhi. Anh tới trễ...thật xin lỗi.”



Băng Ngưng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, tâm trạng dần bình tĩnh lại. Nhận ra hắn, cô không kìm chế được khóc nấc lên, đôi tay bé nhỏ níu chặt vạt áo của hắn. Diệp Dịch Lỗi chưa bao cảm nhận sự ỷ lại như thế của Băng Ngưng. Tiếng khóc thương tâm của cô đánh thẳng vào tâm của hắn...đau vỡ nát. Lúc này, hắn mặc kệ mấy người đằng sau, chỉ lo an ủi cô gái nhỏ trong lòng.



Bình thường vẫn là bọn ngông nghênh hung dữ, ba tên kia làm sao có thể chịu bị đánh không như vậy. Chờ một lúc hồi đủ sức đứng dậy, nhằm hướng Diệp Dịch Lỗi lao đến. Diệp Dịch Lỗi dễ dàng tránh thoát đòn đánh của đối phương, nhanh nhẹn xoay người đá tên vừa lao đến một phát ngã sóng soài, sau đó cúi đầu hôn vào trán của Băng Ngưng. Hắn cởi áo che phần thân thể đang lộ ra ngoài vô cùng chói mắt kia, bế cô lên ghế sô pha, nơi tương đối an toàn. Xong xuôi, hắn quay lại nhìn mấy tên không biết lượng sức mình kia. Động tác tao nhã cởi bỏ nút áo ở cổ tay, trong mắt Diệp Dịch Lỗi nồng đượm tàn độc. “Chúng mày tự tìm.”



Mấy tên côn đồ thấy Diệp Dịch Lỗi chuẩn bị động thủ cũng đứng lên chuẩn bị tư thế. Bọn chúng không tin ba người hợp lại mà không đối phó nổi một người. Cả ba đưa mắt nhìn nhau như ngầm ra hiệu rồi đột ngột cùng nhau xông lên. Từ nhỏ đến lớn, Diệp Dịch Lỗi cùng hội bạn đánh nhau khôn ít, có điều chỉ có bọn hắn đánh người chứ chưa có ai đủ sức địch lại. Tất nhiên, ba tên tép riu này không động được đến móng chân của hắn. Ba tên đồng loạt lao lên rồi lại lần lượt bị đá văng ra thê thảm. Diệp Dịch Lỗi vuốt vuốt vạt áo, đưa chân dẫm mạnh lên tay của một tên nằm gần đó.



“Cánh tay này dám động vào cô ấy?” Diệp Dịch Lỗi nhíu mày, ngữ khí thật bình thường nhưng chân lại dùng sức nghiền xéo cánh tay của gã kia khiến gã tru tréo đau đớn.



Ở gian bên ngoài, Điền Mộng Manh đã bị dọa mất hồn bạt vía. Sao hắn biết đường mò đến đây? Ả nuốt nước miếng, nhịn đau đứng dậy. Sự việc lần này đã bại lộ, Diệp Gia không giết ả mới là lạ. Ả vừa chạy ra đến cửa đã bị đụng ngã ngửa trở lại, nhìn mấy người vừa đi vào, nhắm mắt than lên...mình chết thật rồi.



Tiếng kêu thảm thiết ở gian phòng phía sau khiến ả nổi hết cả gai ốc. Mà ở bên trong, mấy tên côn đồ đã bị đánh cho lạc mất cả hồn. Bọn họ tưởng chỉ cần xử lý một cô nàng nào ngờ phía sau lại có nhân vật lợi hại cỡ này. Bây giờ nếu bị bắt, không chết cũng bị xẻo thịt lột da, cho nên...chó cùng đứt dậu, một tên đưa mắt nhìn đến chỗ Diệp Dịch Lỗi rồi nhìn ghế sô pha. Gã đồng bọn đứng gần sô pha nhất đột nhiên đưa tay xuống dưới người, rút ra con dao sáng loáng, lao đến...