Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch)
Chương 23 : Anh tới xin lỗi tôi à?
Ngày đăng: 08:08 08/08/20
Team dịch TTTV
Dịch: Lưu Ly Phong
Biên: Xiaoooo
Nguồn: TruyệnYY
Kế bên sân bóng rổ, Tần Dương ngồi trên một cái ghế dài, lưng dựa vào thành ghế, đeo tai nghe, lẳng lặng lắng nghe file đọc tiếng Anh cài trong điện thoại di động.
Phía trước cách đó không xa là Tôn Hiểu Đông mặc quần áo thể thao đang chơi bóng rổ với mấy người khác, mỗi một cử động lại lộ ra bắp thịt rắn chắc, mồ hôi chảy xuống theo nhiệt độ tăng lên.
Tần Dương bị Tôn Hiểu Đông mạnh mẽ kéo tới đây, vì xế chiều hôm nay không có lớp, hắn vốn chuẩn bị nằm trên giường trong ký túc xá nghe tiếng Anh, Tôn Hiểu Đông bèn khuyên Tần Dương chơi bóng rổ với hắn, còn nói với chiều cao của Tần Dương mà không chơi bóng rổ thì quá lãng phí. Tần Dương nhã nhặn từ chối không được, cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý đi chung với Tôn Hiểu Đông ra đây, coi như là đi hóng gió.
Học tiếng Anh thì chỉ cần đeo tai nghe lên, dù ở phố xá sầm uất cũng có thể học, ngồi bên cạnh sân bóng rổ cũng không ảnh hưởng gì.
Tần Dương cũng không phải không thích chơi bóng rổ, chỉ là với hắn mà nói thì bóng rổ cũng không có kỹ thuật gì đáng xem. Hắn có cơ thể tràn ngập lực lực lượng, sức bật tốt và lực điều khiển bóng rổ kinh khủng khiến cho trò chơi vốn có sự thi đấu kịch liệt trở nên nhạt nhẽo.
Nếu như Tần Dương đi chơi bóng rổ, đoán chừng người khác cũng khỏi cần đánh cái quái gì nữa.
Khai giảng đã qua mấy ngày, Tần Dương cũng từng bước thích nghi cuộc sống bây giờ, đã không có mưa bom bão đạn, cũng không có nguy hiểm với địch nhân mạnh mẽ, ở chỗ này chỉ có sinh hoạt hòa bình, còn có sinh viên tràn ngập sức sống thanh xuân.
Ngành tiếng Anh thì chủ yếu là học tập tiếng Anh, tăng lên năng lực tiếng Anh chuyên ngành. Tần Dương vừa mới bắt đầu đi học áp lực rất lớn, bởi vì nền tảng của hắn quá yếu, mặc dù giảng viên thỉnh thoảng dùng tiếng Hoa giảng bài, nhưng tạm thời học vẫn có chút quá sức.
Cũng may học tập trong đại học cũng rất tự do, không có ba ngày kiểm tra năm ngày làm bài thi, ít nhất trước khi thi cuối kỳ, Tần Dương còn rất nhiều thời gian để học, mà hắn trải qua đặc huấn có được trí nhớ hơn xa người thường, chú tâm học tập cũng không phải là việc khó.
Một đám người từ con đường bên cạnh sân bóng rổ đi qua, bỗng nhiên một người dừng bước, ánh mắt nhìn Tần Dương ngồi trên ghế dài, thấp giọng nói:
- Anh An, anh xem là ai kìa.
- Hả?
Lưu An đang đi phía sau một thanh niên đeo kính có dáng người gầy gò, nghe vậy bèn quay đầu hỏi:
- Chuyện gì?
Nam sinh kia dùng ngón tay chỉ Tần Dương ngồi cách đó không xa, thấp giọng nói:
- Là thằng nhóc Tần Dương kia.
Lông mày Lưu An hơi run run, trong ánh mắt hiện lên mấy phần oán hận, biểu tình do dự, cuối cùng khẽ cắn môi quay đầu:
- Đừng để ý đến nó, đi thôi!
Thanh niên đeo kính nghiêng đầu nên mọi biểu cảm trên mặt Lưu An đều lọt vào mắt của hắn, theo ánh mắt của Lưu An thấy được Tần Dương đang yên tĩnh ngồi ở trên ghế, hăng hái hỏi:
- Làm sao vậy, chịu thiệt à ?
Lưu An dạ một tiếng:
- Mấy ngày trước vào dịp tân sinh viên đến báo danh, gặp nó tại quán bar 838.
- Tân sinh viên?
Thanh niên đeo kính hứng thú xoay người, ánh mắt không chút kiêng kỵ đánh giá Tần Dương.
Trên mặt Lưu An hiện lên mấy phần xấu hổ, nhưng đối phương hỏi, hắn lại không thể không trả lời, ngượng ngùng đáp:
- Vâng, khoa tiếng Anh.
Thanh niên hơi nheo mắt, đưa tay đẩy kính mắt:
- Tân sinh à, thú vị nhỉ, solo hay gọi đội?
Lưu An lại xấu hổ hơn nữa:
- Năm người bọn em và một mình hắn, bọn em còn dùng dao ... Thằng này đánh nhau rất giỏi.
Đôi mắt thanh niên hơi sáng lên:
- Lai lịch thế nào?
Lưu An lắc đầu:
- Không rõ lắm, chỉ biết là nó từ Yến Kinh tới đi học.
Thanh niên quay đầu nhìn Lưu An, hơi nhếch khóe môi lên hai phần:
- Thế nào? Định nhịn à?
Lưu An cười khổ gật đầu:
- Bằng mấy người bọn em thì đánh không lại nó.
Thanh niên đeo kính bỗng nhiên đưa tay vỗ vỗ bả vai Lưu An:
- Chú là người của anh, cũng xử lý không ít chuyện vì anh, bây giờ chịu thiệt, Trương Khôn này cũng chẳng thể bỏ mặc. Đi, cùng anh qua đó, tìm hiểu lai lịch đối phương trước đã.
Đôi mắt Lưu An sáng lên, chợt lại có chút bất an:
- Anh Khôn, đây là việc riêng của em, anh...
Thanh niên đeo kính tên Trương Khôn lắc đầu, cũng không nói gì nữa, quay người đi đến vị trí của Tần Dương. Lưu An đành phải bước theo, trong lòng lại không kìm được vui vẻ.
Dù bên người Lưu An cũng có một đám đàn em, nhưng so với Trương Khôn thì hắn nhiều nhất chỉ là một gã chân chạy cao cấp mà thôi, hắn thường xuyên giúp Trương Khôn đi đây đi đó làm việc lặt vặt, hoặc làm một ít việc không thể để ai biết, ở trước mặt Trương Khôn không tính là cái gì.
Ở thế giới này, đối với người có tiền có thế mà nói thì thứ không bao giờ thiếu nhất chính là đám chân chạy, ngay cả tư cách yêu cầu Trương Khôn báo thù cho mình cũng không có, đương nhiên, nhưng bây giờ chính Trương Khôn muốn chủ động nói ra lại là một chuyện khác.
Tần Dương đang nhắm mắt nghe tiếng Anh thì chợt nghe tiếng bước chân tới gần, sau đó tiếng bước chân dừng ở phía trước mình.
Tần Dương mở mắt, nhìn thấy một thanh niên đeo kính chừng hai mươi tuổi đang đứng trước mặt mình, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống bản thân.
Tầm mắt Tần Dương lướt qua người thanh niên, nhìn về Lưu An bên cạnh, con ngươi nheo lại hai phần.
Đây không phải gã sinh viên trong quán bar muốn giúp Trương Bân dạy dỗ mình sao?
- Tôi là Trương Khôn, là hội viên bạch ngân của câu lạc bộ Thăng Long, Lưu An là người của tôi...
Câu lạc bộ Thăng Long?
Đây không phải là một trong hai câu lạc bộ tinh anh lớn nhất đại học Trung Hải mà Hà Thiên Phong nói với mình à, nghe nói các thành viên đều là con ông cháu cha có tiền có thế hoặc là có được năng lực khiến mọi người không thể xem nhẹ.
Hội viên bạch ngân?
Là cấp bậc hội viên à?
Có bạch ngân, hẳn là có hoàng kim, thanh đồng, có lẽ còn có bạch kim?
Tần Dương chuyển ánh mắt sang Trương Khôn, người thanh niên này chừng hai mươi tuổi, đeo kính đen, nhìn qua khá nhã nhặn, nhưng trong ánh mắt của hắn lại tràn đầy sự kiêu ngạo khiến cả người hắn y như đang coi khinh người khác.
Tần Dương ngón tay chỉ Lưu An:
- Anh đang nói đến hắn à?
Trương Khôn gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi mới vừa nghe nói các người mấy ngày trước đã xảy ra xung đột tại quán bar 838, cậu còn đánh bọn họ ...
Tần Dương ngồi trên ghế không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định đứng lên, biểu tình bình tĩnh dò hỏi:
- Là có chuyện như thế, thế nào, anh là lão đại của bọn hắn nên đến nói xin lỗi tôi à?
Xin lỗi?
Cái quỷ gì?
Trương Khôn cùng mấy người phía sau hắn đều ngẩn ra, chợt kịp phản ứng, nguyên một đám đôi mắt tràn đầy lửa giận!
Thằng ranh, ý mày là gì?
Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?
Muốn chết đúng không?
Trong mắt Trương Khôn cũng dâng lên mấy phần lãnh ý, nhưng chợt biến mất, hắn nhìn chằm chằm Tần Dương, trên mặt đột nhiên hiển lộ ra mấy phần ý cười.
- Có can đảm đấy, nghe nói cậu đánh nhau rất giỏi?
Tần Dương cười cười, nhàn nhạt hồi đáp:
- Vậy phải xem so với ai.
Sắc mặt Lưu An thay đổi hai phần, ánh mắt trở nên phẫn nộ bất thiện.
Mẹ kiếp, so với ai?
Ý mày là nói chúng tao là rác rưởi đúng không?
Dịch: Lưu Ly Phong
Biên: Xiaoooo
Nguồn: TruyệnYY
Kế bên sân bóng rổ, Tần Dương ngồi trên một cái ghế dài, lưng dựa vào thành ghế, đeo tai nghe, lẳng lặng lắng nghe file đọc tiếng Anh cài trong điện thoại di động.
Phía trước cách đó không xa là Tôn Hiểu Đông mặc quần áo thể thao đang chơi bóng rổ với mấy người khác, mỗi một cử động lại lộ ra bắp thịt rắn chắc, mồ hôi chảy xuống theo nhiệt độ tăng lên.
Tần Dương bị Tôn Hiểu Đông mạnh mẽ kéo tới đây, vì xế chiều hôm nay không có lớp, hắn vốn chuẩn bị nằm trên giường trong ký túc xá nghe tiếng Anh, Tôn Hiểu Đông bèn khuyên Tần Dương chơi bóng rổ với hắn, còn nói với chiều cao của Tần Dương mà không chơi bóng rổ thì quá lãng phí. Tần Dương nhã nhặn từ chối không được, cuối cùng bất đắc dĩ đồng ý đi chung với Tôn Hiểu Đông ra đây, coi như là đi hóng gió.
Học tiếng Anh thì chỉ cần đeo tai nghe lên, dù ở phố xá sầm uất cũng có thể học, ngồi bên cạnh sân bóng rổ cũng không ảnh hưởng gì.
Tần Dương cũng không phải không thích chơi bóng rổ, chỉ là với hắn mà nói thì bóng rổ cũng không có kỹ thuật gì đáng xem. Hắn có cơ thể tràn ngập lực lực lượng, sức bật tốt và lực điều khiển bóng rổ kinh khủng khiến cho trò chơi vốn có sự thi đấu kịch liệt trở nên nhạt nhẽo.
Nếu như Tần Dương đi chơi bóng rổ, đoán chừng người khác cũng khỏi cần đánh cái quái gì nữa.
Khai giảng đã qua mấy ngày, Tần Dương cũng từng bước thích nghi cuộc sống bây giờ, đã không có mưa bom bão đạn, cũng không có nguy hiểm với địch nhân mạnh mẽ, ở chỗ này chỉ có sinh hoạt hòa bình, còn có sinh viên tràn ngập sức sống thanh xuân.
Ngành tiếng Anh thì chủ yếu là học tập tiếng Anh, tăng lên năng lực tiếng Anh chuyên ngành. Tần Dương vừa mới bắt đầu đi học áp lực rất lớn, bởi vì nền tảng của hắn quá yếu, mặc dù giảng viên thỉnh thoảng dùng tiếng Hoa giảng bài, nhưng tạm thời học vẫn có chút quá sức.
Cũng may học tập trong đại học cũng rất tự do, không có ba ngày kiểm tra năm ngày làm bài thi, ít nhất trước khi thi cuối kỳ, Tần Dương còn rất nhiều thời gian để học, mà hắn trải qua đặc huấn có được trí nhớ hơn xa người thường, chú tâm học tập cũng không phải là việc khó.
Một đám người từ con đường bên cạnh sân bóng rổ đi qua, bỗng nhiên một người dừng bước, ánh mắt nhìn Tần Dương ngồi trên ghế dài, thấp giọng nói:
- Anh An, anh xem là ai kìa.
- Hả?
Lưu An đang đi phía sau một thanh niên đeo kính có dáng người gầy gò, nghe vậy bèn quay đầu hỏi:
- Chuyện gì?
Nam sinh kia dùng ngón tay chỉ Tần Dương ngồi cách đó không xa, thấp giọng nói:
- Là thằng nhóc Tần Dương kia.
Lông mày Lưu An hơi run run, trong ánh mắt hiện lên mấy phần oán hận, biểu tình do dự, cuối cùng khẽ cắn môi quay đầu:
- Đừng để ý đến nó, đi thôi!
Thanh niên đeo kính nghiêng đầu nên mọi biểu cảm trên mặt Lưu An đều lọt vào mắt của hắn, theo ánh mắt của Lưu An thấy được Tần Dương đang yên tĩnh ngồi ở trên ghế, hăng hái hỏi:
- Làm sao vậy, chịu thiệt à ?
Lưu An dạ một tiếng:
- Mấy ngày trước vào dịp tân sinh viên đến báo danh, gặp nó tại quán bar 838.
- Tân sinh viên?
Thanh niên đeo kính hứng thú xoay người, ánh mắt không chút kiêng kỵ đánh giá Tần Dương.
Trên mặt Lưu An hiện lên mấy phần xấu hổ, nhưng đối phương hỏi, hắn lại không thể không trả lời, ngượng ngùng đáp:
- Vâng, khoa tiếng Anh.
Thanh niên hơi nheo mắt, đưa tay đẩy kính mắt:
- Tân sinh à, thú vị nhỉ, solo hay gọi đội?
Lưu An lại xấu hổ hơn nữa:
- Năm người bọn em và một mình hắn, bọn em còn dùng dao ... Thằng này đánh nhau rất giỏi.
Đôi mắt thanh niên hơi sáng lên:
- Lai lịch thế nào?
Lưu An lắc đầu:
- Không rõ lắm, chỉ biết là nó từ Yến Kinh tới đi học.
Thanh niên quay đầu nhìn Lưu An, hơi nhếch khóe môi lên hai phần:
- Thế nào? Định nhịn à?
Lưu An cười khổ gật đầu:
- Bằng mấy người bọn em thì đánh không lại nó.
Thanh niên đeo kính bỗng nhiên đưa tay vỗ vỗ bả vai Lưu An:
- Chú là người của anh, cũng xử lý không ít chuyện vì anh, bây giờ chịu thiệt, Trương Khôn này cũng chẳng thể bỏ mặc. Đi, cùng anh qua đó, tìm hiểu lai lịch đối phương trước đã.
Đôi mắt Lưu An sáng lên, chợt lại có chút bất an:
- Anh Khôn, đây là việc riêng của em, anh...
Thanh niên đeo kính tên Trương Khôn lắc đầu, cũng không nói gì nữa, quay người đi đến vị trí của Tần Dương. Lưu An đành phải bước theo, trong lòng lại không kìm được vui vẻ.
Dù bên người Lưu An cũng có một đám đàn em, nhưng so với Trương Khôn thì hắn nhiều nhất chỉ là một gã chân chạy cao cấp mà thôi, hắn thường xuyên giúp Trương Khôn đi đây đi đó làm việc lặt vặt, hoặc làm một ít việc không thể để ai biết, ở trước mặt Trương Khôn không tính là cái gì.
Ở thế giới này, đối với người có tiền có thế mà nói thì thứ không bao giờ thiếu nhất chính là đám chân chạy, ngay cả tư cách yêu cầu Trương Khôn báo thù cho mình cũng không có, đương nhiên, nhưng bây giờ chính Trương Khôn muốn chủ động nói ra lại là một chuyện khác.
Tần Dương đang nhắm mắt nghe tiếng Anh thì chợt nghe tiếng bước chân tới gần, sau đó tiếng bước chân dừng ở phía trước mình.
Tần Dương mở mắt, nhìn thấy một thanh niên đeo kính chừng hai mươi tuổi đang đứng trước mặt mình, dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống bản thân.
Tầm mắt Tần Dương lướt qua người thanh niên, nhìn về Lưu An bên cạnh, con ngươi nheo lại hai phần.
Đây không phải gã sinh viên trong quán bar muốn giúp Trương Bân dạy dỗ mình sao?
- Tôi là Trương Khôn, là hội viên bạch ngân của câu lạc bộ Thăng Long, Lưu An là người của tôi...
Câu lạc bộ Thăng Long?
Đây không phải là một trong hai câu lạc bộ tinh anh lớn nhất đại học Trung Hải mà Hà Thiên Phong nói với mình à, nghe nói các thành viên đều là con ông cháu cha có tiền có thế hoặc là có được năng lực khiến mọi người không thể xem nhẹ.
Hội viên bạch ngân?
Là cấp bậc hội viên à?
Có bạch ngân, hẳn là có hoàng kim, thanh đồng, có lẽ còn có bạch kim?
Tần Dương chuyển ánh mắt sang Trương Khôn, người thanh niên này chừng hai mươi tuổi, đeo kính đen, nhìn qua khá nhã nhặn, nhưng trong ánh mắt của hắn lại tràn đầy sự kiêu ngạo khiến cả người hắn y như đang coi khinh người khác.
Tần Dương ngón tay chỉ Lưu An:
- Anh đang nói đến hắn à?
Trương Khôn gật đầu nói:
- Đúng vậy, tôi mới vừa nghe nói các người mấy ngày trước đã xảy ra xung đột tại quán bar 838, cậu còn đánh bọn họ ...
Tần Dương ngồi trên ghế không nhúc nhích, hoàn toàn không có ý định đứng lên, biểu tình bình tĩnh dò hỏi:
- Là có chuyện như thế, thế nào, anh là lão đại của bọn hắn nên đến nói xin lỗi tôi à?
Xin lỗi?
Cái quỷ gì?
Trương Khôn cùng mấy người phía sau hắn đều ngẩn ra, chợt kịp phản ứng, nguyên một đám đôi mắt tràn đầy lửa giận!
Thằng ranh, ý mày là gì?
Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không?
Muốn chết đúng không?
Trong mắt Trương Khôn cũng dâng lên mấy phần lãnh ý, nhưng chợt biến mất, hắn nhìn chằm chằm Tần Dương, trên mặt đột nhiên hiển lộ ra mấy phần ý cười.
- Có can đảm đấy, nghe nói cậu đánh nhau rất giỏi?
Tần Dương cười cười, nhàn nhạt hồi đáp:
- Vậy phải xem so với ai.
Sắc mặt Lưu An thay đổi hai phần, ánh mắt trở nên phẫn nộ bất thiện.
Mẹ kiếp, so với ai?
Ý mày là nói chúng tao là rác rưởi đúng không?