Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch)
Chương 25 : Thực sự là ... đáng thương!
Ngày đăng: 08:08 08/08/20
Nhóm dịch: TTTV
Dịch: Lưu Ly Phong
Biên: Xiaooo
Nguồn: Truyenyy.com
- Lão đại, cậu thực sự đã trêu chọc Trương Khôn à?
Trên đường đi học, Hà Thiên Phong và Lâm Trúc vừa nghe Tôn Hiểu Đông kể lại chuyện đã xảy ra trên sân tập liền lo lắng không thôi.
Tần Dương cười cười:
- Không phải tôi trêu chọc hắn, mà là hắn chủ động tìm tới tôi.
Hà Thiên Phong cau mày:
- Trước đó tôi có nghe qua một đàn anh nói về Trương Khôn. Nhà hắn không phải dạng vừa đâu, cha hắn mở các câu lạc bộ đêm , trong tay có rất nhiều quán bar và hộp đêm, ít nhất tài sản cũng hơn một trăm triệu, thủ hạ có không ít người, quan hệ lại rộng rãi, là người khá nổi tiếng ở khu này.
- Kinh doanh hộp đêm?
Tần Dương quay đầu, cau mày. Người có thể dựa vào kinh doanh quán bar hộp đêm mà có tiếng hiển nhiên không đơn giản chút nào, họ đều là những nhân vật đi trên lằn ranh pháp luật, nói họ là xã hội đen cũng không chắc, nhưng tuyệt đối không phải là người tốt lành gì, quan hệ xã hội cực kỳ rộng rãi.
Hà Thiên Phong gật đầu:
- Đúng vậy, cha của Trương Khôn là Trương Long, rất nhiều người đều gọi hắn là anh Long, nghe nói sau lưng Trương Khôn còn có hậu trường càng cứng hơn nữa, Trương Khôn là con trai duy nhất của Trương Long nên rất được cha cưng chiều.
Tần Dương nhíu nhíu mày:
- Khó trách gã Trương Khôn này hễ mở mồm là bảo người ta đi theo hắn, y như đại ca xã hội đen thu nạp đàn em, thì ra là có gia đình như thế!
- Còn không phải vậy sao?
Hà Thiên Phong thở dài:
- Gia cảnh của Trương Khôn trong Thăng Long Hội không phải giàu nhất, nhưng cha hắn có mối quan hệ xã hội khá phức tạp, lại có nhiều thủ hạ. Rất nhiều người có việc xin nhờ đến Trương Long, hắn đều có biện pháp giải quyết, mà vai trò của Trương Khôn ở Thăng Long Hội cũng tương tự như thế.
Nghe Hà Thiên Phong giải thích, Tần Dương cũng hiểu rõ hơn, nhịn không được bật cười:
- Khó trách lúc trước nghe nói đại học Trung Hải là xã hội thu nhỏ, bây giờ xem ra đúng là như vậy.
Hà Thiên Phong thấy Tần Dương còn cười, cười khổ nói:
- Lão đại của tôi ơi, cậu bây giờ còn cười được à? Trương Khôn muốn đối phó cậu, chưa chắc chỉ sử dụng những mánh lới trong trường học thôi đâu, có khi hắn còn dùng người dưới trướng cha hắn nữa đó, mà chúng ta nói đến cùng cùng chỉ là sinh viên, xung đột với bọn họ thì nhất định sẽ thua thiệt.
Hơi do dự một chút, Hà Thiên Phong tựa hồ hạ quyết tâm, cắn răng nói:
- Nếu không, tôi đi tìm Trương Khôn, thử xem có biện pháp hóa giải thù oán này không, nếu hắn đồng ý không gây sự với lão đại nữa thì cậu chịu khó cúi đầu vậy.
Tần Dương dừng bước, nhìn vẻ mặt lo lắng và nghiêm túc của Hà Thiên Phong, trong lòng chợt thấy cảm động.
Hà Thiên Phong đi tìm Trương Khôn, Trương Khôn nhất định sẽ làm khó dễ hắn, Hà Thiên Phong muốn giúp mình thì khẳng định phải trả giá thật lớn, thậm chí có thể bị gây khó dễ, bị nhục nhã. Hà Thiên Phong chắc chắn biết rõ điều này, đây cũng là lí do hắn do dự, nhưng cuối cùng hắn vẫn chủ động nguyện ý giúp đỡ, điều này có nghĩa là hắn thật sự xem mình và cả bọn Tôn Hiểu Đông, Lâm Trúc là bạn bè.
Hà Thiên Phong có hơi thích làm ra vẻ ta đây lớn rồi, thích làm người dẫn đầu, thích nổi bật, nhưng với người trẻ tuổi mà nói thì đây là việc rất bình thường, không đến nỗi tính là khuyết điểm. Khi bạn bè gặp khó khăn, hắn cũng không có trốn tránh mà là dốc hết khả năng trợ giúp, chỉ bằng điểm này đã là đáng quý.
Tần Dương dùng quyển sách tiếng Anh trong tay sách vỗ vỗ cánh tay Hà Thiên Phong, cười nói:
- Lão nhị, tấm lòng của cậu tôi xin ghi nhớ, nhưng mà việc này còn không cần cậu ra mặt.
Hà Thiên Phong còn muốn khuyên bảo thì Tần Dương mỉm cười bảo đảm:
- Tôi không phải cậy mạnh, trong lòng tôi tự có tính toán. Như vậy đi, nếu như tôi thực sự cần giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ nói cho cậu được chưa?
Hà Thiên Phong nhìn Tần Dương mỉm cười tự tin, nghĩ đến biện pháp nhập học đặc thù của Tần Dương , còn có võ nghệ hơn người của hắn, rốt cục thở dài một hơi nói:
- Được rồi, nhưng cậu cần phải cẩn thận, những tên kia đều không đơn giản, có lẽ nhà anh cũng có địa vị, chỉ là có câu nói "phép vua thua lệ làng", một mình cậu lẻ loi ở đại học Trung Hải, cuối cùng phải chịu thiệt thòi một chút ...
Tần Dương ừ một tiếng:
- Được, tôi sẽ cẩn thận.
Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, thúc giục:
- Sắp tới giờ rồi, đi nhanh đi, bằng không đến muộn thì ngại lắm.
Hà Thiên Phong thấy Tần Dương nhìn đồng hồ, thuận miệng hỏi:
- Cái đồng hồ này nhìn không còn mới nữa, chắc là đồ dùng đã lâu?
Tần Dương cười gật đầu:
- Ừ, là một người lớn tặng cho tôi, ông ấy nói cái đồng hồ này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với ông.
- Khó trách, nhìn kiểu dáng cũng khá lâu rồi, ít nhất cũng phải 20 năm đấy.
Tần Dương cười cười:
- Ừ, cũng cỡ đó.
Cái đồng hồ này là quà sinh nhật sư phụ đưa cho hắn nhân dịp sinh nhật 16 tuổi, còn dặn dò hắn phải giữ gìn thật tốt.
Lúc sư phụ đưa cho hắn cũng không có dặn dò đặc biệt gì, nhưng trước kia Tần Dương đã từng thường xuyên nhìn thấy sư phụ của mình nhìn cái đồng hồ này mà ngẩn người, ánh mắt ôn nhu mà thương cảm. Khi không có chuyện gì làm, ông thường xuyên bảo dưỡng đồng hồ, động tác của ông cẩn thận mà nhu hòa, thần thái nghiêm túc vô cùng, cứ như rằng cái đồng hồ này là bảo vật quý giá nhất trên thế giới.
Chắc hẳn cái đồng hồ ấy sẽ gợi lên ký ức nào đó mà ông không thể quên được.
Tần Dương cũng từng khó hiểu rằng nếu như sư phụ đã coi trọng cái đồng hồ này thì tại sao còn đưa nó cho mình?
Tần Dương đã từng hỏi, nhưng Mạc Vũ cũng không có trả lời, chỉ là sự cô đơn và phiền muộn trong đôi mắt lại sâu thêm mấy phần.
Tần Dương cảm thấy sư phụ nhất định ẩn giấu một bí mật, hơn nữa hắn có trực giác, có lẽ chuyện thứ hai mà sư phụ muốn mình đi làm có lẽ có liên quan đến bí mật này.
Sư phụ đã không chịu nói, vậy chỉ có nước chờ đợi ngày ông nguyện ý kể.
...
Tần Dương đi vào phòng học, tùy ý tìm một vị trí chưa có ai ngồi. Hắn thích ngồi ở trong góc, có lẽ là do thói quen, hắn cũng không thích bị người ta chú ý, trong khi đó trên đời này đa số người đều thích như vậy.
Có lẽ, đây mới là nguyên nhân cơ bản sư phụ coi trọng hắn?
Lâm Trúc và Tôn Hiểu Đông ngồi ở phía trước Tần Dương, mà Hà Thiên Phong thật nhanh đi tới bên cạnh Nhạc Vũ Hân, bởi vì Nhạc Vũ Hân luôn luôn ngồi cạnh Hàn Thanh Thanh, nên hắn chọn lựa chiến thuật quanh co.
Trước đánh hạ bạn cùng phòng của đối phương, lại để cho khuê mật (bạn nữ thân thiết với nhau) nói tốt về mình thì việc theo đuổi cô nàng không phải làm ít công to sao?
Hàn Thanh Thanh cầm sách đi vào phòng học, ánh mắt đảo qua phòng học, tìm được vị trí của Nhạc Vũ Hân, đang định bước tới lại phát hiện Hà Thiên Phong ngồi bên cạnh Nhạc Vũ Hân, đôi mày thanh tú hơi nhíu.
Hàn Thanh Thanh hơi do dự một giây, thân thể xoay một cái, đi tới ghế trống bên cạnh Tần Dương.
- Tần Dương, chỗ này có ai ngồi chưa?
Tần Dương thoáng kinh ngạc nhìn Hàn Thanh Thanh, gỡ xuống tai nghe:
- Chưa có ai ngồi cả.
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng, để sách xuống nàn, sau đó ngồi lên ghế trống.
Ánh mắt Tần Dương đảo qua phía trước, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Hà Thiên Phong, Tần Dương khóe miệng hơi nhếch lên.
Hàn Thanh Thanh chắc là đang trốn Hà Thiên Phong rồi, dù sao Hà Thiên Phong muốn theo đuổi Hàn Thanh Thanh đã biểu lộ quá rõ ràng.
Thực sự là ... đáng thương!
Tần Dương thu hồi ánh mắt đồng tình, tiếp tục đeo tai nghe lên nghe tiếng Anh, cũng không có bởi vì Hàn Thanh Thanh ngồi bên cạnh mà hưng phấn.
Hàn Thanh Thanh nhìn động tác của Tần Dương cùng với thái độ bình tĩnh của hắn, trong lòng hơi kinh ngạc.
Mặc dù Hàn Thanh Thanh không hề cảm thấy bản thân xinh đẹp đến mức ai cũng phải nghiêng ngả vì mình, nhưng mà đối phương biểu hiện quá mức bình tĩnh rồi nha?
Dịch: Lưu Ly Phong
Biên: Xiaooo
Nguồn: Truyenyy.com
- Lão đại, cậu thực sự đã trêu chọc Trương Khôn à?
Trên đường đi học, Hà Thiên Phong và Lâm Trúc vừa nghe Tôn Hiểu Đông kể lại chuyện đã xảy ra trên sân tập liền lo lắng không thôi.
Tần Dương cười cười:
- Không phải tôi trêu chọc hắn, mà là hắn chủ động tìm tới tôi.
Hà Thiên Phong cau mày:
- Trước đó tôi có nghe qua một đàn anh nói về Trương Khôn. Nhà hắn không phải dạng vừa đâu, cha hắn mở các câu lạc bộ đêm , trong tay có rất nhiều quán bar và hộp đêm, ít nhất tài sản cũng hơn một trăm triệu, thủ hạ có không ít người, quan hệ lại rộng rãi, là người khá nổi tiếng ở khu này.
- Kinh doanh hộp đêm?
Tần Dương quay đầu, cau mày. Người có thể dựa vào kinh doanh quán bar hộp đêm mà có tiếng hiển nhiên không đơn giản chút nào, họ đều là những nhân vật đi trên lằn ranh pháp luật, nói họ là xã hội đen cũng không chắc, nhưng tuyệt đối không phải là người tốt lành gì, quan hệ xã hội cực kỳ rộng rãi.
Hà Thiên Phong gật đầu:
- Đúng vậy, cha của Trương Khôn là Trương Long, rất nhiều người đều gọi hắn là anh Long, nghe nói sau lưng Trương Khôn còn có hậu trường càng cứng hơn nữa, Trương Khôn là con trai duy nhất của Trương Long nên rất được cha cưng chiều.
Tần Dương nhíu nhíu mày:
- Khó trách gã Trương Khôn này hễ mở mồm là bảo người ta đi theo hắn, y như đại ca xã hội đen thu nạp đàn em, thì ra là có gia đình như thế!
- Còn không phải vậy sao?
Hà Thiên Phong thở dài:
- Gia cảnh của Trương Khôn trong Thăng Long Hội không phải giàu nhất, nhưng cha hắn có mối quan hệ xã hội khá phức tạp, lại có nhiều thủ hạ. Rất nhiều người có việc xin nhờ đến Trương Long, hắn đều có biện pháp giải quyết, mà vai trò của Trương Khôn ở Thăng Long Hội cũng tương tự như thế.
Nghe Hà Thiên Phong giải thích, Tần Dương cũng hiểu rõ hơn, nhịn không được bật cười:
- Khó trách lúc trước nghe nói đại học Trung Hải là xã hội thu nhỏ, bây giờ xem ra đúng là như vậy.
Hà Thiên Phong thấy Tần Dương còn cười, cười khổ nói:
- Lão đại của tôi ơi, cậu bây giờ còn cười được à? Trương Khôn muốn đối phó cậu, chưa chắc chỉ sử dụng những mánh lới trong trường học thôi đâu, có khi hắn còn dùng người dưới trướng cha hắn nữa đó, mà chúng ta nói đến cùng cùng chỉ là sinh viên, xung đột với bọn họ thì nhất định sẽ thua thiệt.
Hơi do dự một chút, Hà Thiên Phong tựa hồ hạ quyết tâm, cắn răng nói:
- Nếu không, tôi đi tìm Trương Khôn, thử xem có biện pháp hóa giải thù oán này không, nếu hắn đồng ý không gây sự với lão đại nữa thì cậu chịu khó cúi đầu vậy.
Tần Dương dừng bước, nhìn vẻ mặt lo lắng và nghiêm túc của Hà Thiên Phong, trong lòng chợt thấy cảm động.
Hà Thiên Phong đi tìm Trương Khôn, Trương Khôn nhất định sẽ làm khó dễ hắn, Hà Thiên Phong muốn giúp mình thì khẳng định phải trả giá thật lớn, thậm chí có thể bị gây khó dễ, bị nhục nhã. Hà Thiên Phong chắc chắn biết rõ điều này, đây cũng là lí do hắn do dự, nhưng cuối cùng hắn vẫn chủ động nguyện ý giúp đỡ, điều này có nghĩa là hắn thật sự xem mình và cả bọn Tôn Hiểu Đông, Lâm Trúc là bạn bè.
Hà Thiên Phong có hơi thích làm ra vẻ ta đây lớn rồi, thích làm người dẫn đầu, thích nổi bật, nhưng với người trẻ tuổi mà nói thì đây là việc rất bình thường, không đến nỗi tính là khuyết điểm. Khi bạn bè gặp khó khăn, hắn cũng không có trốn tránh mà là dốc hết khả năng trợ giúp, chỉ bằng điểm này đã là đáng quý.
Tần Dương dùng quyển sách tiếng Anh trong tay sách vỗ vỗ cánh tay Hà Thiên Phong, cười nói:
- Lão nhị, tấm lòng của cậu tôi xin ghi nhớ, nhưng mà việc này còn không cần cậu ra mặt.
Hà Thiên Phong còn muốn khuyên bảo thì Tần Dương mỉm cười bảo đảm:
- Tôi không phải cậy mạnh, trong lòng tôi tự có tính toán. Như vậy đi, nếu như tôi thực sự cần giúp đỡ thì tôi nhất định sẽ nói cho cậu được chưa?
Hà Thiên Phong nhìn Tần Dương mỉm cười tự tin, nghĩ đến biện pháp nhập học đặc thù của Tần Dương , còn có võ nghệ hơn người của hắn, rốt cục thở dài một hơi nói:
- Được rồi, nhưng cậu cần phải cẩn thận, những tên kia đều không đơn giản, có lẽ nhà anh cũng có địa vị, chỉ là có câu nói "phép vua thua lệ làng", một mình cậu lẻ loi ở đại học Trung Hải, cuối cùng phải chịu thiệt thòi một chút ...
Tần Dương ừ một tiếng:
- Được, tôi sẽ cẩn thận.
Giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, thúc giục:
- Sắp tới giờ rồi, đi nhanh đi, bằng không đến muộn thì ngại lắm.
Hà Thiên Phong thấy Tần Dương nhìn đồng hồ, thuận miệng hỏi:
- Cái đồng hồ này nhìn không còn mới nữa, chắc là đồ dùng đã lâu?
Tần Dương cười gật đầu:
- Ừ, là một người lớn tặng cho tôi, ông ấy nói cái đồng hồ này có ý nghĩa rất đặc biệt đối với ông.
- Khó trách, nhìn kiểu dáng cũng khá lâu rồi, ít nhất cũng phải 20 năm đấy.
Tần Dương cười cười:
- Ừ, cũng cỡ đó.
Cái đồng hồ này là quà sinh nhật sư phụ đưa cho hắn nhân dịp sinh nhật 16 tuổi, còn dặn dò hắn phải giữ gìn thật tốt.
Lúc sư phụ đưa cho hắn cũng không có dặn dò đặc biệt gì, nhưng trước kia Tần Dương đã từng thường xuyên nhìn thấy sư phụ của mình nhìn cái đồng hồ này mà ngẩn người, ánh mắt ôn nhu mà thương cảm. Khi không có chuyện gì làm, ông thường xuyên bảo dưỡng đồng hồ, động tác của ông cẩn thận mà nhu hòa, thần thái nghiêm túc vô cùng, cứ như rằng cái đồng hồ này là bảo vật quý giá nhất trên thế giới.
Chắc hẳn cái đồng hồ ấy sẽ gợi lên ký ức nào đó mà ông không thể quên được.
Tần Dương cũng từng khó hiểu rằng nếu như sư phụ đã coi trọng cái đồng hồ này thì tại sao còn đưa nó cho mình?
Tần Dương đã từng hỏi, nhưng Mạc Vũ cũng không có trả lời, chỉ là sự cô đơn và phiền muộn trong đôi mắt lại sâu thêm mấy phần.
Tần Dương cảm thấy sư phụ nhất định ẩn giấu một bí mật, hơn nữa hắn có trực giác, có lẽ chuyện thứ hai mà sư phụ muốn mình đi làm có lẽ có liên quan đến bí mật này.
Sư phụ đã không chịu nói, vậy chỉ có nước chờ đợi ngày ông nguyện ý kể.
...
Tần Dương đi vào phòng học, tùy ý tìm một vị trí chưa có ai ngồi. Hắn thích ngồi ở trong góc, có lẽ là do thói quen, hắn cũng không thích bị người ta chú ý, trong khi đó trên đời này đa số người đều thích như vậy.
Có lẽ, đây mới là nguyên nhân cơ bản sư phụ coi trọng hắn?
Lâm Trúc và Tôn Hiểu Đông ngồi ở phía trước Tần Dương, mà Hà Thiên Phong thật nhanh đi tới bên cạnh Nhạc Vũ Hân, bởi vì Nhạc Vũ Hân luôn luôn ngồi cạnh Hàn Thanh Thanh, nên hắn chọn lựa chiến thuật quanh co.
Trước đánh hạ bạn cùng phòng của đối phương, lại để cho khuê mật (bạn nữ thân thiết với nhau) nói tốt về mình thì việc theo đuổi cô nàng không phải làm ít công to sao?
Hàn Thanh Thanh cầm sách đi vào phòng học, ánh mắt đảo qua phòng học, tìm được vị trí của Nhạc Vũ Hân, đang định bước tới lại phát hiện Hà Thiên Phong ngồi bên cạnh Nhạc Vũ Hân, đôi mày thanh tú hơi nhíu.
Hàn Thanh Thanh hơi do dự một giây, thân thể xoay một cái, đi tới ghế trống bên cạnh Tần Dương.
- Tần Dương, chỗ này có ai ngồi chưa?
Tần Dương thoáng kinh ngạc nhìn Hàn Thanh Thanh, gỡ xuống tai nghe:
- Chưa có ai ngồi cả.
Hàn Thanh Thanh ừ một tiếng, để sách xuống nàn, sau đó ngồi lên ghế trống.
Ánh mắt Tần Dương đảo qua phía trước, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của Hà Thiên Phong, Tần Dương khóe miệng hơi nhếch lên.
Hàn Thanh Thanh chắc là đang trốn Hà Thiên Phong rồi, dù sao Hà Thiên Phong muốn theo đuổi Hàn Thanh Thanh đã biểu lộ quá rõ ràng.
Thực sự là ... đáng thương!
Tần Dương thu hồi ánh mắt đồng tình, tiếp tục đeo tai nghe lên nghe tiếng Anh, cũng không có bởi vì Hàn Thanh Thanh ngồi bên cạnh mà hưng phấn.
Hàn Thanh Thanh nhìn động tác của Tần Dương cùng với thái độ bình tĩnh của hắn, trong lòng hơi kinh ngạc.
Mặc dù Hàn Thanh Thanh không hề cảm thấy bản thân xinh đẹp đến mức ai cũng phải nghiêng ngả vì mình, nhưng mà đối phương biểu hiện quá mức bình tĩnh rồi nha?