Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch)

Chương 47 : Bằng vào chút lực chiến của mấy người sao?

Ngày đăng: 08:09 08/08/20

Chương 47: Bằng vào chút lực chiến của mấy người sao?
------------
Nhóm dịch: TTTV
Dịch: Hà Ngọc Băng
Biên: Xiaooo
Nguồn: Truyenyy.com
Tần Dương trừng mắt, cái quái gì vậy?
Mình đã nói là Hà Thanh Thanh xinh đẹp, nếu như tài nghệ piano không bằng đối phương, thua cũng không tới mức thảm, dù sao mọi người vẫn luôn rộng lượng với người đẹp, nhưng chưa từng nói rất đẹp là muốn làm gì thì làm.
- Tôi chưa từng nói như vậy.
Tần Dương thốt ra một câu theo bản năng, Hà Thiên Phong ngay sau đó liền đệm thêm một câu:
- Hàn Thanh Thanh thật sự rất đẹp mà, cậu nói như vậy cũng không sai, cũng không cần chối.
Đám người Tiết Uyển Đồng, Liễu Dung đôi mắt sáng lên vài phần, ra vẻ như ta đã hiểu chuyện gì đó, khiến cho Tần Dương cảm thấy cho dù mình có một ngàn cái miệng cũng không giải thích rõ ràng, dứt khoát thoải mái nói:
- Được rồi, tôi không phủ nhận, vì vậy, cho nên… Hàn Thanh Thanh không cần có bất kỳ áp lực nào cả.
Hàn Thanh Thanh kinh ngạc nhìn biểu tình trên mặt Tần Dương, bất đắc dĩ, tỏ ra khích lệ, không nhịn được nhếch miệng:
- Tôi không thấy áp lực, chẳng qua người có chút không thoải mái. Một tiết mục biểu diễn thôi mà, mọi người không cần lo lắng thay tôi vậy đâu.
Tiết Uyển Đồng giống như giáo viên chủ nhiệm, ngay lập tức bày tỏ sự quan tâm nhiệt tình:
- Em khó chịu chỗ nào? Có muốn xuống phòng y tế để bác sĩ kiểm tra không?
- Em cảm ơn, chắc bụng dạ hơi kém, em nghỉ ngơi một chút là được.
Tiết Uyển Đồng gật đầu, không yên tâm lại nói:
- Ừ, nếu cảm thấy không ổn ở đâu, cứ nói cho cô, cô đưa em đến phòng y tế, đừng gắng gượng, biết chưa?
- Vâng thưa cô.
Tần Dương ân cần nhìn Hàn Thanh Thanh, mặc dù cô ấy hơi nhăn mặt, nhưng cũng không thấy dấu hiệu của bệnh gì cả, nên cũng không hỏi nhiều. Dù sao Hàn Thanh Thanh là nữ, cơ thể có nhiều chỗ con trai không nên hỏi kỹ.
Mỗi người ngồi một chút, các bạn biểu diễn kịch ngắn, nhảy dân vũ, song ca cũng đến dần. Tất cả mọi người ngồi chung một chỗ, thấy giáo viên Tiết Uyển Đồng cũng ở đây, một nhóm nam sinh cảm thấy nhiệt huyết dâng trào.
Mặc dù mới học được một thời gian ngắn, nhưng cả lớp không phân biệt nam nữ, đều có ấn tượng tốt với Tiết Uyển Đồng, không chỉ vì cô ấy xinh đẹp, mà còn vì sự nhiệt tình và kiên nhẫn của cô ấy, dành được sự khen ngợi của tất cả mọi người.
Có trường giáo viên chủ nhiệm và trợ giảng là khác nhau, có trường là cùng một người, chủ nhiệm lớp thì việc không nhiều, nhưng trợ giảng lại phải ba quát toàn bộ chuyện nhỏ nhặt trong đời sống, giống như bảo mẫu của học sinh trong lớp, nếu không nhiệt tình, thiếu kiên nhẫn sẽ không làm nổi.
Tiểu Uyển Đồng cũng không làm ra vẻ giáo viên, mọi người so với cô ấy cũng chỉ kém bốn năm tuổi, không khác biệt nhiều. Cô ấy giống như bạn bè giúp mọi người công việc trong cuộc sống, tính cách cũng rất dịu dàng, không nghiêm khắc, đặc biệt với một nhóm nam sinh, vô cùng yêu quý và ủng hộ cô ấy.
Lúc này, lại có thêm một nhóm người đi tới, ngồi sau một hàng ở nhóm lớp ba, dẫn đầu là một giáo viên nữ khoảng hơn 30 tuổi.
- Cô ấy chính là Trịnh Mai, giáo viên chủ nhiệm lớp ba.
Bên cạnh Tần Dương, Hà Thiên Phong nhẹ giọng nói, trong lời nói tràn đầy sự đối địch.
Tần Dương hơi quay đầu lại nhìn một chút, Trịnh Mai khoảng 37, 38 tuổi, vóc người có chút sồ sề, cũng không cao lắm, khoảng chưa tới 1m6, so với Tiết Uyển Đồng trẻ trung xinh đẹp, quả thật một trời một vực.
Ánh mắt Tần Dương nhìn tới khuôn mặt Trịnh Mai, phát hiện xương quai hàm của cô ấy có chút lệch ra ngoài, chính giữa sống mũi có vết lõm, còn có nếp nhăn rõ ràng, nội tâm không khỏi âm thầm lắc đầu một cái.
Tần Dương đi theo sư phụ học qua thuật xem tướng, mặc dù không được coi là đại thành, nhưng xem tướng đơn giản thì dễ dàng. Mặt mũi Trịnh Mai thể hiện rõ tính cách chanh chua, người như vậy, thường thì cũng vì lợi ích của bản thân, không muốn cho đi, dễ dàng giận cá chém thớt, khó trách Tiết Uyển Đồng nói Trịnh Mai này nói xấu cô ấy…
Trịnh Mai ngồi phía sau Tiết Uyển Đồng, Tiết Uyển Đồng chủ động thân thiện chào hỏi:
- Cô Trịnh…
Ánh mắt Trịnh Mai nhìn đến gương mặt trẻ trung xinh đẹp của Tiết Uyển Đồng, mặt lạnh lùng, giọng nói không nặng không nhẹ:
- Giáo viên Tiết, tiết mục lớp cô cũng chuẩn bị xong rồi chứ?
Tiết Uyển Đồng dịu dàng cười nói:
- Cũng tạm ổn, nhưng mà mọi người đều vui, vui vẻ là được rồi.
Trịnh Mai xoay người lại, hướng về một nam sinh khoảng mười tám, mười chín tuổi mặc sơ mi trắng, thắt nơ, mặc âu phục màu đen, nói:
- Trình Anh Phàm, nghe nói lớp hai cũng có tiết mục độc tấu piano, trò cần phải cố gắng, đừng để bị thua.
Nam sinh kia trên mặt có mấy phần kiêu căng, nghe được Trịnh Mai nói, dè dặt mà tự tin nói:
- Cô Trịnh yên tâm, từ nhỏ tới lớn, em vẫn luôn được giáo viên piano chuyên nghiệp dạy dỗ, giờ em đã là cấp sáu đàn piano, tham gia thi đấu chuyên nghiệp nhiều lần, em sẽ không thua đâu.
Tần Dương nhăn mặt một cái. Đệt, Trịnh Mai này cũng nhỏ nhen quá, nói giữa các lớp có cạnh tranh, cũng là chuyện bình thường, nhưng khiêu khích ngay trước mặt giáo viên, cũng có chút quá đáng rồi.
Hà Thiên Phong nghe vậy, nhất thời không thoải mái:
- Ai da, bạn học này, bạn giỏi như vậy, sao không thi vào học viện âm nhạc? Thi ngành Tiếng Anh làm gì, có khác nào lãng phí nhân tài đâu?
Trình Anh Phàm nhướn lông mày, định nói, Trịnh Mai đã cướp lời, mất mặt nói:
- Em học trò này, nói năng kiểu gì vậy, không biết lễ phép gì sao, người nhà em dạy ưm như vậy sao?
Hà Thiên Phong vốn khó chịu với Trịnh Mai trong lòng, huống hồ đối phương mở miệng là dạy dỗ, mặt nhất thời biến sắc, hừ một tiếng:
- Cô Trịnh, em cùng bạn sinh viên này chỉ là gợi ý cho bạn ấy trường học có thể giúp bạn ấy phát huy sở trường, đâu có động chạm gì tới cô? Người nhà em đâu liên quan gì tới cô, cô như vậy mà cũng làm giáo viên được sao?
Trịnh Mai bị Hà Thiên Phong trách cứ ngay trước mặt, có vẻ không nhịn được, mặc dù cô ấy thấy cực kỳ khó chịu, nhưng lại không biết phải trả đũa hai câu này của Hà Thiên Phong thế nào, hơn nữa nghe khẩu khí của Hà Thiên Phong, rõ ràng là người ở đây, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại vô cùng cứng rắn không tỏ ra yếu thế chút nào, chỉ sợ cũng không phải người hiền lành.
Trịnh Mai mặt âm trầm, quay đầu nhìn chằm chằm Tiết Uyển Đồng lạnh lùng nói:
- Cô Tiết, cô quản lý học sinh lớp mình như vậy à? Không tôn trọng giáo viên, miệng lưỡi ác độc…
Hà Thiên Phong nghe vậy, lập tức nổi nóng:
- Cô Trịnh, cô có bản lĩnh thì nói em đây này. Cô Tiết cũng không động tới cô, em thế nào là không tôn trọng giáo viên, em ác mồm ác miệng chỗ nào? Cô còn chụp mũ người khác, có ban giám hiệu phân bua, chúng ta có cần tìm bọn họ phân xử không?
Hà Thiên Phong ở nhà không phải là đại gia nhất, nhưng hắn cũng là thứ nhì, cái này thật sự có dũng khí, thật không coi Trịnh Mai ra gì, cho nên liền chống đối, không nhượng bộ chút nào.
Trịnh Mai bị Hà Thiên Phong nói như vậy trước mặt mọi người, vẻ mặt cực kỳ khó coi. Ngay lúc này, mọi người lớp ba đều đứng ra.
- Mày nói cái gì?
- Tóm cái gì?
- Mày nghĩ sao?
Người lớp ba đứng lên, người lớp hai bên này cũng không chịu thua, nam nữ một nhóm cùng nhau đứng lên.
Hà Thiên Phong khinh miệt nhìn đám nam nữ kia, bịch bắp rang trong tay vỡ tung:
- Chỉ bằng sức chiến đấu của mấy người, còn phải học hỏi nhiều. Chưa cần lão đại chúng ta, chỉ cần lão tam cũng có thể đánh cả đám mấy người.