Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch)
Chương 62 : Con chỉ phải nhớ kỹ một điều
Ngày đăng: 08:09 08/08/20
Nhóm dịch TTTV
Dịch+ Biên: Xiaoooo
Nguồn: TruyệnYY
Tần Dương cũng nhìn thấy Trình Anh Phàm, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, quay người đi về phía phòng học. Trình Anh Phàm nhìn Trương Minh vừa rời đi, lại nhìn Tần Dương, cắn răng đuổi theo.
- Tần Dương!
Tần Dương dừng bước lại, xoay người, nhìn Trình Anh Phàm.
Trình Anh Phàm đứng trước mặt Tần Dương, trầm giọng hỏi:
- Giáo sư Trương tới tìm cậu à?
Tần Dương bình tĩnh gật đầu:
- Ừm, đúng thế.
Trình Anh Phàm trong lòng đã mơ hồ đoán được gì đó, nhưng vẫn không chịu tin, cắn răng hỏi:
- Ông ấy tìm cậu làm gì?
Tần Dương cười cười:
- Ông ấy cảm thấy tôi đánh đàn không tệ, muốn nhận tôi làm đệ tử .
Trình Anh Phàm dù trong lòng đã đoán trước, nhưng khi Tần Dương nói ra miệng, trong lòng vẫn giống như bị đâm một đao, sắc mặt trở nên khá khó xử:
- Cậu đồng ý rồi à?
Tần Dương lắc đầu:
- Chưa.
Trình Anh Phàm sửng sốt:
- Tại sao?
Tần Dương cười cười nói:
- Tôi có sư phụ, tôi vẫn phải hỏi ý kiến của ông ấy trước đã rồi mới quyết định.
Trình Anh Phàm bỗng nhiên trong lòng tràn đầy uể oải. Hắn vẫn luôn kiêu ngạo về trình độ đánh đàn của mình, thế nhưng bây giờ bị người ta đánh bại triệt để ở mặt mà mình kiêu ngạo nhất.
Hắn đột nhiên hiểu vì sao thần sắc Trương Minh vừa rồi nhìn mình lãnh đạm nhiều hơn trước, đây rõ ràng là trong lòng ông đã có Tần Dương, giờ lại nhìn những người khác, cảm giác sẽ lập tức kém đi mấy phần.
Chính mình muốn bái Trương Minh làm thầy, thế nhưng Trương Minh lại chủ động tìm Tần Dương, muốn thu Tần Dương làm đệ tử, dù Tần Dương đã có sư phụ, thái độ Trương Minh cũng không thay đổi. Mình với Tần Dương chênh lệch đến thế nào cơ chứ?
Tần Dương không để ý Trình Anh Phàm đang như người mất hồn, đi thẳng về văn phòng của Tiết Uyển Đồng.
- Cô Tiết…
Tiết Uyển Đồng trông thấy Tần Dương, vẻ mặt ân cần hỏi han:
- Sao rồi, giáo sư Trương đâu?
- Ông ấy về rồi.
Tiết Uyển Đồng truy hỏi:
- Ông ấy nói gì với em thế? Có phải ông ấy muốn thu em làm đệ tử không?
- Cũng không có chuyện gì. Em đàn cho ông ấy nghe một bản, ông ấy cũng đàn cho em nghe một bản, rồi bọn em hàn huyên vài câu.
Tiết Uyển Đồng nóng nảy:
- Đó là ông ấy đang kiểm tra thực lực của em đấy. Kết quả như thế nào?
Tần Dương cười nói:
- Giáo sư Trương nói muốn dạy em luyện đàn, em nói để em cân nhắc một chút đã.
- Cân nhắc?
Giọng Tiết Uyển Đồng đột nhiên cao lên:
- Sao còn muốn cân nhắc nữa? Sao em không đồng ý ngay, nhỡ giáo sư Trương sau khi trở về lại thay đổi chú ý thì sao? Em thật là! Đây chính là cơ hội cực tốt đấy, không biết bao nhiêu người muốn trở thành đệ tử của ông ấy đâu.
- Em biết Trình Anh Phàm lớp Ba kia chứ, hôm trước biểu diễn độc tấu piano, cậu ta thế mà kiên quyết muốn trở thành đệ tử của giáo sư Trương đấy. Khó khăn lắm giáo sư Trương mới mở miệng, sao em không đồng ý luôn đi?
- Không được, em có số ông ấy không? Tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho ông, nói mình đã suy nghĩ kỹ rồi, rất vui vẻ được trở thành đệ tử của ông ấy..
Tần Dương nhìn Tiết Uyển Đồng, trên mặt nhịn không được toát ra mấy phần ý cười. Cô chủ nhiệm này hóa ra còn quan tâm chuyện này hơn cả bản thân mình, tựa như là người thân trong nhà.
- Cô Tiết đừng lo. Giáo sư Trương trốn không thoát đâu, học sinh của cô tương lai sẽ là đại sư đàn piano đấy. Học sinh ưu tú như thế này, không ai bỏ qua được.
Tiết Uyển Đồng bị câu nói kia của Tần Dương chọc cười:
- Đây là em đang tự khen mình đấy à?
Tần Dương cười cười nói:
- Đây chính là giáo sư Trương nói, không phải em nói, em chỉ thuật lại một lần mà thôi, không phải em tự sướng đâu.
Tiết Uyển Đồng ánh mắt sáng lên:
- Thật sự ông ấy nói như thế à?
Tần Dương gật đầu:
- Ừm.
Trên mặt Tiết Uyển Đồng lộ ra nét mừng:
- Vậy là tốt rồi, giáo sư Trương là giáo sư nổi danh cả nước, có danh vọng rất cao trong giới âm nhạc. Nếu em có thể trở thành đệ tử của ông ấy, tương lai chắc chắn sẽ không tệ.
Tần Dương cười cười:
- Cô Tiết, nếu không có chuyện gì nữa thì em về đây.
Tiết Uyển Đồng gật đầu:
- Ừ đi đi, nhớ là không được suy nghĩ lâu quá nhé, tranh thủ thời gian gọi điện cho giáo sư Trương đi.
Tần Dương cười nói:
- Vâng, em biết rồi.
Tần Dương rời khỏi văn phòng Tiết Uyển Đồng, lấy điện thoại ra, bấm số sư phụ Mạc Vũ.
- Sư phụ . . .
- Ừm, có chuyện gì không?
Giọng Mạc Vũ hoàn toàn trầm thấp như trước đây, cũng giống như con người ông ấy, lộ vẻ tiêu điều..
- Chuyện là như vậy…
Tần Dương kể lại chuyện mình thay thế Hàn Thanh Thanh lên sân khấu chơi piano và chuyện giáo sư Trương Minh muốn nhận mình làm đệ tử cho sư phụ nghe.
- Ta biết giáo sư Trương Minh, là người có bản lĩnh, nếu ông ta đã thực sự có thành ý, quý tài năng của con, muốn dạy con, với cả con không cự tuyệt thì cứ học với ông ta đi. Còn chuyện xưng hô, cũng nên gọi ông ta một tiếng thầy.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Con là đệ tử nhất mạch đơn truyền của sư phụ mà, chuyện này không cần hỏi ý sư phụ sao?
Mạc Vũ cười ha ha một tiếng, trong lời nói bộc lộ vẻ thoải mái, không bị gò bó:
- Ẩn Môn chúng ta đúng là nhất mạch đơn truyền, nhưng mà cũng không hạn chế việc con học tập với người khác để tiến bộ. Ai nói con học đàn với Trương Minh thì không phải là đệ tử của ta nữa?
Tần Dương nghe sư phụ nói thế, lập tức yên tâm:
- Cảm ơn sư phụ, lúc đầu con cũng không quan tâm lắm, nhưng giáo sư Trương nhiệt tình quá, con không tiện từ chối.
Mạc Vũ cười nói:
- Trương Minh là người có bản lĩnh, mà ông ta có danh tiếng ở giới âm nhạc, nếu ông ta nguyện ý dạy con, thế thì con theo ông ấy học đi.
Tần Dương cười hì hì nói ra:
- Sư phụ, người biết giáo sư Trương à? Giáo sư có biết người không?
Mạc Vũ nhàn nhạt nói:
- Ta biết ông ta, là bởi vì bản thân ông ấy là danh sư. Còn sư phụ của con chỉ là một lão già nhàn rỗi không có danh tiếng gì, đương nhiên là không biết ta rồi.
Tần Dương cười nói:
- Trình chơi đàn của sư phụ chắc cũng không dưới giáo sư Trương đâu nhỉ?
Mạc Vũ cười cười nói:
- Có lẽ vậy, con cũng đừng có ý đồ với ta, cái gì cần dạy ta đã dạy con cả rồi, sau này phải tự dựa vào chính con thôi. Về sau nếu có những chuyện như thế này, con không cần điện thoại cho ta, tự xử lý là được. Nhưng mà, con phải nhớ kĩ một chuyện.
Sắc mặt Tần Dương nghiêm túc:
- Sư phụ, người cứ nói.
Trong giọng nói Mạc Vũ mang theo vài phần ngạo khí:
- Thiên cổ Ẩn Môn, nhất mạch đơn truyền, con là đệ tử Ẩn Môn đời này, dù làm chuyện gì, cũng không thể để Ẩn Môn mất mặt được!
Tần Dương chăm chú gật đầu:
- Dạ, sư phụ, con sẽ luôn ghi nhớ.
- Được rồi, không có chuyện gì khác thì đi đăng kí đi.
Mạc Vũ cúp máy gọn ghẽ như trước đây. Tần Dương nhìn điện thoại, ánh mắt trở nên phức tạp.
Không được làm Ẩn Môn mất mặt, câu nói này rất chung chung, cũng không chỉ một việc cụ thể, mà là ám chỉ rất nhiều chuyện, hoặc là nói bất cứ chuyện gì.
Tần Dương sải chân bước về phòng học. Nếu sư phụ không có ý kiến gì, giáo sư Trương lại nhiệt tình như thế, thôi thì mình cứ đồng ý đi.
Chuyện này, đối với mình cũng chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu, không phải sao?
Dịch+ Biên: Xiaoooo
Nguồn: TruyệnYY
Tần Dương cũng nhìn thấy Trình Anh Phàm, nhưng hắn cũng không nói gì thêm, quay người đi về phía phòng học. Trình Anh Phàm nhìn Trương Minh vừa rời đi, lại nhìn Tần Dương, cắn răng đuổi theo.
- Tần Dương!
Tần Dương dừng bước lại, xoay người, nhìn Trình Anh Phàm.
Trình Anh Phàm đứng trước mặt Tần Dương, trầm giọng hỏi:
- Giáo sư Trương tới tìm cậu à?
Tần Dương bình tĩnh gật đầu:
- Ừm, đúng thế.
Trình Anh Phàm trong lòng đã mơ hồ đoán được gì đó, nhưng vẫn không chịu tin, cắn răng hỏi:
- Ông ấy tìm cậu làm gì?
Tần Dương cười cười:
- Ông ấy cảm thấy tôi đánh đàn không tệ, muốn nhận tôi làm đệ tử .
Trình Anh Phàm dù trong lòng đã đoán trước, nhưng khi Tần Dương nói ra miệng, trong lòng vẫn giống như bị đâm một đao, sắc mặt trở nên khá khó xử:
- Cậu đồng ý rồi à?
Tần Dương lắc đầu:
- Chưa.
Trình Anh Phàm sửng sốt:
- Tại sao?
Tần Dương cười cười nói:
- Tôi có sư phụ, tôi vẫn phải hỏi ý kiến của ông ấy trước đã rồi mới quyết định.
Trình Anh Phàm bỗng nhiên trong lòng tràn đầy uể oải. Hắn vẫn luôn kiêu ngạo về trình độ đánh đàn của mình, thế nhưng bây giờ bị người ta đánh bại triệt để ở mặt mà mình kiêu ngạo nhất.
Hắn đột nhiên hiểu vì sao thần sắc Trương Minh vừa rồi nhìn mình lãnh đạm nhiều hơn trước, đây rõ ràng là trong lòng ông đã có Tần Dương, giờ lại nhìn những người khác, cảm giác sẽ lập tức kém đi mấy phần.
Chính mình muốn bái Trương Minh làm thầy, thế nhưng Trương Minh lại chủ động tìm Tần Dương, muốn thu Tần Dương làm đệ tử, dù Tần Dương đã có sư phụ, thái độ Trương Minh cũng không thay đổi. Mình với Tần Dương chênh lệch đến thế nào cơ chứ?
Tần Dương không để ý Trình Anh Phàm đang như người mất hồn, đi thẳng về văn phòng của Tiết Uyển Đồng.
- Cô Tiết…
Tiết Uyển Đồng trông thấy Tần Dương, vẻ mặt ân cần hỏi han:
- Sao rồi, giáo sư Trương đâu?
- Ông ấy về rồi.
Tiết Uyển Đồng truy hỏi:
- Ông ấy nói gì với em thế? Có phải ông ấy muốn thu em làm đệ tử không?
- Cũng không có chuyện gì. Em đàn cho ông ấy nghe một bản, ông ấy cũng đàn cho em nghe một bản, rồi bọn em hàn huyên vài câu.
Tiết Uyển Đồng nóng nảy:
- Đó là ông ấy đang kiểm tra thực lực của em đấy. Kết quả như thế nào?
Tần Dương cười nói:
- Giáo sư Trương nói muốn dạy em luyện đàn, em nói để em cân nhắc một chút đã.
- Cân nhắc?
Giọng Tiết Uyển Đồng đột nhiên cao lên:
- Sao còn muốn cân nhắc nữa? Sao em không đồng ý ngay, nhỡ giáo sư Trương sau khi trở về lại thay đổi chú ý thì sao? Em thật là! Đây chính là cơ hội cực tốt đấy, không biết bao nhiêu người muốn trở thành đệ tử của ông ấy đâu.
- Em biết Trình Anh Phàm lớp Ba kia chứ, hôm trước biểu diễn độc tấu piano, cậu ta thế mà kiên quyết muốn trở thành đệ tử của giáo sư Trương đấy. Khó khăn lắm giáo sư Trương mới mở miệng, sao em không đồng ý luôn đi?
- Không được, em có số ông ấy không? Tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho ông, nói mình đã suy nghĩ kỹ rồi, rất vui vẻ được trở thành đệ tử của ông ấy..
Tần Dương nhìn Tiết Uyển Đồng, trên mặt nhịn không được toát ra mấy phần ý cười. Cô chủ nhiệm này hóa ra còn quan tâm chuyện này hơn cả bản thân mình, tựa như là người thân trong nhà.
- Cô Tiết đừng lo. Giáo sư Trương trốn không thoát đâu, học sinh của cô tương lai sẽ là đại sư đàn piano đấy. Học sinh ưu tú như thế này, không ai bỏ qua được.
Tiết Uyển Đồng bị câu nói kia của Tần Dương chọc cười:
- Đây là em đang tự khen mình đấy à?
Tần Dương cười cười nói:
- Đây chính là giáo sư Trương nói, không phải em nói, em chỉ thuật lại một lần mà thôi, không phải em tự sướng đâu.
Tiết Uyển Đồng ánh mắt sáng lên:
- Thật sự ông ấy nói như thế à?
Tần Dương gật đầu:
- Ừm.
Trên mặt Tiết Uyển Đồng lộ ra nét mừng:
- Vậy là tốt rồi, giáo sư Trương là giáo sư nổi danh cả nước, có danh vọng rất cao trong giới âm nhạc. Nếu em có thể trở thành đệ tử của ông ấy, tương lai chắc chắn sẽ không tệ.
Tần Dương cười cười:
- Cô Tiết, nếu không có chuyện gì nữa thì em về đây.
Tiết Uyển Đồng gật đầu:
- Ừ đi đi, nhớ là không được suy nghĩ lâu quá nhé, tranh thủ thời gian gọi điện cho giáo sư Trương đi.
Tần Dương cười nói:
- Vâng, em biết rồi.
Tần Dương rời khỏi văn phòng Tiết Uyển Đồng, lấy điện thoại ra, bấm số sư phụ Mạc Vũ.
- Sư phụ . . .
- Ừm, có chuyện gì không?
Giọng Mạc Vũ hoàn toàn trầm thấp như trước đây, cũng giống như con người ông ấy, lộ vẻ tiêu điều..
- Chuyện là như vậy…
Tần Dương kể lại chuyện mình thay thế Hàn Thanh Thanh lên sân khấu chơi piano và chuyện giáo sư Trương Minh muốn nhận mình làm đệ tử cho sư phụ nghe.
- Ta biết giáo sư Trương Minh, là người có bản lĩnh, nếu ông ta đã thực sự có thành ý, quý tài năng của con, muốn dạy con, với cả con không cự tuyệt thì cứ học với ông ta đi. Còn chuyện xưng hô, cũng nên gọi ông ta một tiếng thầy.
Tần Dương ừ một tiếng:
- Con là đệ tử nhất mạch đơn truyền của sư phụ mà, chuyện này không cần hỏi ý sư phụ sao?
Mạc Vũ cười ha ha một tiếng, trong lời nói bộc lộ vẻ thoải mái, không bị gò bó:
- Ẩn Môn chúng ta đúng là nhất mạch đơn truyền, nhưng mà cũng không hạn chế việc con học tập với người khác để tiến bộ. Ai nói con học đàn với Trương Minh thì không phải là đệ tử của ta nữa?
Tần Dương nghe sư phụ nói thế, lập tức yên tâm:
- Cảm ơn sư phụ, lúc đầu con cũng không quan tâm lắm, nhưng giáo sư Trương nhiệt tình quá, con không tiện từ chối.
Mạc Vũ cười nói:
- Trương Minh là người có bản lĩnh, mà ông ta có danh tiếng ở giới âm nhạc, nếu ông ta nguyện ý dạy con, thế thì con theo ông ấy học đi.
Tần Dương cười hì hì nói ra:
- Sư phụ, người biết giáo sư Trương à? Giáo sư có biết người không?
Mạc Vũ nhàn nhạt nói:
- Ta biết ông ta, là bởi vì bản thân ông ấy là danh sư. Còn sư phụ của con chỉ là một lão già nhàn rỗi không có danh tiếng gì, đương nhiên là không biết ta rồi.
Tần Dương cười nói:
- Trình chơi đàn của sư phụ chắc cũng không dưới giáo sư Trương đâu nhỉ?
Mạc Vũ cười cười nói:
- Có lẽ vậy, con cũng đừng có ý đồ với ta, cái gì cần dạy ta đã dạy con cả rồi, sau này phải tự dựa vào chính con thôi. Về sau nếu có những chuyện như thế này, con không cần điện thoại cho ta, tự xử lý là được. Nhưng mà, con phải nhớ kĩ một chuyện.
Sắc mặt Tần Dương nghiêm túc:
- Sư phụ, người cứ nói.
Trong giọng nói Mạc Vũ mang theo vài phần ngạo khí:
- Thiên cổ Ẩn Môn, nhất mạch đơn truyền, con là đệ tử Ẩn Môn đời này, dù làm chuyện gì, cũng không thể để Ẩn Môn mất mặt được!
Tần Dương chăm chú gật đầu:
- Dạ, sư phụ, con sẽ luôn ghi nhớ.
- Được rồi, không có chuyện gì khác thì đi đăng kí đi.
Mạc Vũ cúp máy gọn ghẽ như trước đây. Tần Dương nhìn điện thoại, ánh mắt trở nên phức tạp.
Không được làm Ẩn Môn mất mặt, câu nói này rất chung chung, cũng không chỉ một việc cụ thể, mà là ám chỉ rất nhiều chuyện, hoặc là nói bất cứ chuyện gì.
Tần Dương sải chân bước về phòng học. Nếu sư phụ không có ý kiến gì, giáo sư Trương lại nhiệt tình như thế, thôi thì mình cứ đồng ý đi.
Chuyện này, đối với mình cũng chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu, không phải sao?