Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch)
Chương 85 : Bọn chúng ăn gian, rõ ràng đã chốt là chơi 5 ván
Ngày đăng: 08:09 08/08/20
Nhóm dịch TTTV
Dịch: Cá Voi
Biên: Xiaooo
Nguồn: TruyệnYY
Sắc mặt Trương Khôn trông vô cùng khó coi. Người bên cạnh Hà Thiên Phong cất giọng nói có phần chói tai, lời nói tựa như con dao sắc cứa từng đợt vào trái tim người nghe. Thua thì đương nhiên phải trả giá, còn mấy việc như ăn quỵt, Trương Khôn không làm được. Ở đây có biết bao người đang nhìn, nếu như việc ăn quỵt bị truyền ra ngoài thì Trương Khôn hắn cũng không còn mặt mũi nào, đến lúc đó kẻ khiến hắn thật sự mất mặt không phải là Tần Dương nữa rồi. Hơn nữa còn những đối thủ khác của hắn chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Trương Khôn thở dài một hơi não nề, gương mặt trở về vẻ bình tĩnh, thậm chí còn ngậm thêm nét cười, chỉ là trong dáng vẻ tươi cười này vẫn có phần hơi miễn cưỡng.
- Lợi hại lợi hại. Lúc trước trên diễn đàn nói cậu có thể một mình chấp cả một nhóm xã hội đen, tôi còn không tin. Quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trương Khôn đẩy gọng kính, khẽ cười và lên tiếng khen ngợi Tần Dương. Sau đó hắn quan tâm hỏi han:
- Ba người bọn họ sẽ không sao chứ?
Tần Dương cười:
- Đau chút mà thôi, một lúc sau sẽ ổn.
Trương Khôn gật đầu, dường như thở phào nhẹ nhõm.
- Thế thì tốt. Được, dám chơi dám chịu. Cho tôi số tài khoản của cậu, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu mười vạn.
Đương nhiên Tần Dương sẽ không khách khí với hắn làm gì. Chỉ có tên ngốc mới có tiền mà không chịu lấy.
Tần Dương bước lên hai bước, lấy ra số tài khoản của mình. Trương Khôn rút điện thoại, ngay lập tức chuyển mười vạn vào tài khoản đó.
Tần Dương thấy màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn báo đã nhận được tiền, cười nói:
- Cảm ơn đại gia chiếu cố, lần sau lại ghé ha.
Trương Khôn bĩu môi, lần sau lại ghé?
Con mẹ nó, câu này hình như nghe hơi quen phải không?
Lần trước Tần Dương lừa bịp mười vạn phí tổn thất tinh thần xong phải chăng cũng nói mấy câu này?
Cái tên này cho rằng mình là thần tài hả?
Vừa rồi Trương Khôn tích một bụng bực bội và giận dữ nhưng vẫn phải vờ như hào phóng, bị một câu này của Tần Dương làm cho tức muốn chết, nét cười trên khuôn mặt dần biến mất. Hắn nhàn nhạt đáp:
- Tần Dương, cậu cũng đừng quá vui mừng. Cuộc đời sinh viên chỉ mới bắt đầu, chúng ta còn rất nhiều thời gian, cứ từ từ mà chơi.
Ngữ điệu của hắn đầy tính đe dọa, nhưng sắc mặt Tần Dương lại không hề thay đổi, vẫn là cái vẻ điềm đạm bình tĩnh như cũ.
- Được. Cứ chơi như ngày hôm nay thì bao nhiêu cũng được. Anh xem, chi phí chơi đùa của chúng ta trong phút chốc đã có, hơn nữa còn thừa ra không ít, quá tốt rồi.
Trương Khôn nghiến răng, lạnh lùng trừng Tần Dương một cái, sau đó quay đầu hét lớn:
- Đến chỗ khác.
Vốn dĩ Trương Khôn cố ý chọn chỗ này là vì muốn cố ý gây hấn với Tần Dương, muốn cho Tần Dương bị nhục nhã một lần. Nhưng hôm nay hắn vừa mất thể diện vừa mất tiền. Hơn nữa hắn còn là một kẻ ưa sĩ diện, còn ngu ngốc ở đây thêm nữa để làm gì?
Những người khác đương nhiên không phản đối, mấy kẻ còn nằm trên đất chờ được dìu dậy, bọn chúng cộc cằn thu lều, nhanh chóng dọn đồ đạc, sau đó bỏ đi, hiển nhiên là tìm một chỗ khác dựng trại.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Bọn Trương Khôn vừa đi, mấy người Hà Thiên Phong lập tức hò reo.
- Quá đỉnh, lại kiếm thêm được một khoản!
- Ha ha ha,vẻ mặt Trương Khôn trông như ăn phải ớt. Rõ ràng là hắn cố tình bới lông tìm vết, kết quả bị phản lại một cú đau đớn!
- Tần Dương, cậu quá lợi hại!
- Tần Dương này, cậu đánh nhau giỏi như vậy là học từ ai đấy?
Tần Dương vừa cười vừa ngồi khoanh chân trên mặt đất, nói:
- Học từ một vị trưởng bối. Ông ấy giỏi hơn tôi nhiều.
Hà Thiên Phong cười hihi tiếp cận:
- Lão đại à, vị trưởng bối đó của cậu chắc chẳn quá đỉnh nên mới dạy được cậu lợi hại như vậy. Ông ấy có thu nhận đệ tử nữa không, tôi vẫn luôn cảm thấy mình có tài năng võ thuật trời ban. Không chừng chỉ cần chỉ dạy chút chút đã thành cao thủ tuyệt thế….
Tần Dương cười ha hả, nói:
- Ông ấy không nhận để tử nữa, cậu đừng mơ mộng. Hơn nữa thời gian đầu học căn cản vô cùng khổ cực, mùa hè Hạ Chí (ngày nóng nhất trong năm), mùa đông Đại Hàn (ngày lạnh nhất trong năm) , cậu chịu nổi không?
Tuy Hà Thiên Phong cực ngưỡng mộ bản lĩnh của Tần Dương, nhưng nhắc đến chuyện luyện võ, hắn liền không muốn nói nữa. Bảo hắn chịu cực khổ ấy hả, hắn không thèm. Cuộc sống bây giờ thoải mái như thế, hà tất phải để mình chịu khổ.
- Tôi chỉ đùa thôi. Dù sao thì cũng có lão đại cậu đây rồi, kẻ nào dám bắt nạt chúng tôi, cậu chỉ cần bảo kê ba người bọn tôi là tốt rồi.
Hàn Thanh Thanh ngồi bên cạnh Tần Dương, thấy hắn giải quyết đám người Trương Khôn nhanh gọn đơn giản, lòng đầy khâm phục.
Hà Thiên Phong nâng cốc:
- Nào, chúc mừng lão đại của chúng ta áo gấm về làng (giành được thắng lợi), cá cược thành công.
Mọi người đồng loạt nâng ly, chạm cốc.
Hà Thiên Phong một hơi cạn sạch, gắp một miếng thịt vịt kho thả vào miệng.
- Ưm, món kho này ngon thật, có phải do không mất tiền không? Vừa nãy tôi còn đang định mang món cổ vịt và ruột già lên, vậy mà bọn họ lại ăn gian. Rõ ràng đã chốt là chơi 5 ván rồi, thế mà mới chơi được ba ván đã bỏ cuộc.
Tần Dương cười nói:
- Tuy thiếu mất hai đĩa vịt kho tàu nhưng kiếm được mười vạn. Không thiệt.
Hà Thiên Phong cười gian xảo:
- Cũng phải. Mười vạn có thể mua được cơ số đĩa vịt kho tàu. Ôi chao, tôi chợt nhớ ra lão đại thường khá rảnh rỗi. Lão đại này, tôi nghĩ cậu đừng làm gì nữa, thỉnh thoảng làm vái ván cá cược với người khác, chẳng mấy mà mua nhà mua xe…..
Hàn Thanh Thanh có vẻ hơi lo lắng:
- Tôi nghe nói thành viên hội Thăng Long kia không chỉ là con nhà cán bộ mà còn là con nhà giàu, vô cùng có năng lực, hơn nữa còn rất đoàn kết. Hôm nay Trương Khôn bị mất thể diện, e rằng bọn họ sẽ không chịu để yên đâu.
Tần Dương chưa kịp lên tiếng đã bị Hà Thiên Phong hai mắt lấp lánh cưới lời:
- Lão đại à, đột nhiên tôi có một linh cảm mạnh mẽ…..
Tần Dương nhướn mày:
- Linh cảm gì?
Gương Hà Thiên Phong ngập tràn mong đợi:
- Trương Khôn chắc chắn sẽ không để yên, hội Thăng Long thấy hắn hết lần này đến lần khác bị làm mất mặt như vậy,nhất định cũng không khoanh tay đứng nhìn, chắc chắn sẽ lộ diện. Vậy nên tôi đang nghĩ nếu lão đại cứ tiếp tục như thế này, không chừng đến cuối cùng cả hội Thăng Long kia cũng bị cậu giỡn mặt....
Nhạc Vũ Hân trừng Hà Thiên Phong một cái:
- Làm gì dễ thế. Cũng đâu phải chuyện đánh đấm là xong. Bọn họ lợi hại thật, nhưng không phải nói đến việc đánh nhau, mà xét trên phương diện năng lực xã hội kìa. Bọn họ có thể dùng rất nhiều thủ đoạn để đấu với kẻ thù. Hơn nữa những thủ đoạn này đều rất “xã hội”, một sinh viên bình thường khó mà chịu đựng nổi.
Hà thiên Phong không phục:
- Đúng là bọn chúng lợi hại thật, đại học Trung Hải quả thực mang tính xã hội, mọi người dùng mánh khóe cũng là điều bình thường, người thường khó lòng báo thù được bọn chúng cũng là điều đương nhiên. Thế nhưng lão đại là người bình thường sao?
Tần Dương cười nói:
- Đúng, chúng ta không phải người thường, chúng ta là người của lớp Hai!
Đám đông liền cười rộ lên. Không khí vốn dĩ có hơi nặng nề trong phút chốc lại dần trở nên thoải mái.
Hàn Thanh Thanh nhẹ giọng nói:
- Tóm lại là cậu vẫn nên cẩn thận một chút.
Tần Dương trông thấy ánh mắt quan tâm của mọi người, biết bọn họ đều là thật lòng quan tâm đến hắn, lòng đầy ấm áp. Hắn vừa cười vừa nâng cốc, nói:
- Cảm ơn sự quan tâm của mọi người. Nhưng mà, tôi đã vào đời từ sớm, đã thấy không ít cảnh tranh đấu lục đục, trong sáng ngoài tối đều có cả. Chút khó dễ nho nhỏ này sao gây ảnh hưởng gì được đến tôi, huống hồ đây còn là môi trường đại học, muốn thực sự giở thủ đoạn vẫn còn bị hạn chế nhiều lắm...
Dịch: Cá Voi
Biên: Xiaooo
Nguồn: TruyệnYY
Sắc mặt Trương Khôn trông vô cùng khó coi. Người bên cạnh Hà Thiên Phong cất giọng nói có phần chói tai, lời nói tựa như con dao sắc cứa từng đợt vào trái tim người nghe. Thua thì đương nhiên phải trả giá, còn mấy việc như ăn quỵt, Trương Khôn không làm được. Ở đây có biết bao người đang nhìn, nếu như việc ăn quỵt bị truyền ra ngoài thì Trương Khôn hắn cũng không còn mặt mũi nào, đến lúc đó kẻ khiến hắn thật sự mất mặt không phải là Tần Dương nữa rồi. Hơn nữa còn những đối thủ khác của hắn chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Trương Khôn thở dài một hơi não nề, gương mặt trở về vẻ bình tĩnh, thậm chí còn ngậm thêm nét cười, chỉ là trong dáng vẻ tươi cười này vẫn có phần hơi miễn cưỡng.
- Lợi hại lợi hại. Lúc trước trên diễn đàn nói cậu có thể một mình chấp cả một nhóm xã hội đen, tôi còn không tin. Quả nhiên là danh bất hư truyền.
Trương Khôn đẩy gọng kính, khẽ cười và lên tiếng khen ngợi Tần Dương. Sau đó hắn quan tâm hỏi han:
- Ba người bọn họ sẽ không sao chứ?
Tần Dương cười:
- Đau chút mà thôi, một lúc sau sẽ ổn.
Trương Khôn gật đầu, dường như thở phào nhẹ nhõm.
- Thế thì tốt. Được, dám chơi dám chịu. Cho tôi số tài khoản của cậu, tôi sẽ chuyển khoản cho cậu mười vạn.
Đương nhiên Tần Dương sẽ không khách khí với hắn làm gì. Chỉ có tên ngốc mới có tiền mà không chịu lấy.
Tần Dương bước lên hai bước, lấy ra số tài khoản của mình. Trương Khôn rút điện thoại, ngay lập tức chuyển mười vạn vào tài khoản đó.
Tần Dương thấy màn hình điện thoại hiển thị tin nhắn báo đã nhận được tiền, cười nói:
- Cảm ơn đại gia chiếu cố, lần sau lại ghé ha.
Trương Khôn bĩu môi, lần sau lại ghé?
Con mẹ nó, câu này hình như nghe hơi quen phải không?
Lần trước Tần Dương lừa bịp mười vạn phí tổn thất tinh thần xong phải chăng cũng nói mấy câu này?
Cái tên này cho rằng mình là thần tài hả?
Vừa rồi Trương Khôn tích một bụng bực bội và giận dữ nhưng vẫn phải vờ như hào phóng, bị một câu này của Tần Dương làm cho tức muốn chết, nét cười trên khuôn mặt dần biến mất. Hắn nhàn nhạt đáp:
- Tần Dương, cậu cũng đừng quá vui mừng. Cuộc đời sinh viên chỉ mới bắt đầu, chúng ta còn rất nhiều thời gian, cứ từ từ mà chơi.
Ngữ điệu của hắn đầy tính đe dọa, nhưng sắc mặt Tần Dương lại không hề thay đổi, vẫn là cái vẻ điềm đạm bình tĩnh như cũ.
- Được. Cứ chơi như ngày hôm nay thì bao nhiêu cũng được. Anh xem, chi phí chơi đùa của chúng ta trong phút chốc đã có, hơn nữa còn thừa ra không ít, quá tốt rồi.
Trương Khôn nghiến răng, lạnh lùng trừng Tần Dương một cái, sau đó quay đầu hét lớn:
- Đến chỗ khác.
Vốn dĩ Trương Khôn cố ý chọn chỗ này là vì muốn cố ý gây hấn với Tần Dương, muốn cho Tần Dương bị nhục nhã một lần. Nhưng hôm nay hắn vừa mất thể diện vừa mất tiền. Hơn nữa hắn còn là một kẻ ưa sĩ diện, còn ngu ngốc ở đây thêm nữa để làm gì?
Những người khác đương nhiên không phản đối, mấy kẻ còn nằm trên đất chờ được dìu dậy, bọn chúng cộc cằn thu lều, nhanh chóng dọn đồ đạc, sau đó bỏ đi, hiển nhiên là tìm một chỗ khác dựng trại.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Bọn Trương Khôn vừa đi, mấy người Hà Thiên Phong lập tức hò reo.
- Quá đỉnh, lại kiếm thêm được một khoản!
- Ha ha ha,vẻ mặt Trương Khôn trông như ăn phải ớt. Rõ ràng là hắn cố tình bới lông tìm vết, kết quả bị phản lại một cú đau đớn!
- Tần Dương, cậu quá lợi hại!
- Tần Dương này, cậu đánh nhau giỏi như vậy là học từ ai đấy?
Tần Dương vừa cười vừa ngồi khoanh chân trên mặt đất, nói:
- Học từ một vị trưởng bối. Ông ấy giỏi hơn tôi nhiều.
Hà Thiên Phong cười hihi tiếp cận:
- Lão đại à, vị trưởng bối đó của cậu chắc chẳn quá đỉnh nên mới dạy được cậu lợi hại như vậy. Ông ấy có thu nhận đệ tử nữa không, tôi vẫn luôn cảm thấy mình có tài năng võ thuật trời ban. Không chừng chỉ cần chỉ dạy chút chút đã thành cao thủ tuyệt thế….
Tần Dương cười ha hả, nói:
- Ông ấy không nhận để tử nữa, cậu đừng mơ mộng. Hơn nữa thời gian đầu học căn cản vô cùng khổ cực, mùa hè Hạ Chí (ngày nóng nhất trong năm), mùa đông Đại Hàn (ngày lạnh nhất trong năm) , cậu chịu nổi không?
Tuy Hà Thiên Phong cực ngưỡng mộ bản lĩnh của Tần Dương, nhưng nhắc đến chuyện luyện võ, hắn liền không muốn nói nữa. Bảo hắn chịu cực khổ ấy hả, hắn không thèm. Cuộc sống bây giờ thoải mái như thế, hà tất phải để mình chịu khổ.
- Tôi chỉ đùa thôi. Dù sao thì cũng có lão đại cậu đây rồi, kẻ nào dám bắt nạt chúng tôi, cậu chỉ cần bảo kê ba người bọn tôi là tốt rồi.
Hàn Thanh Thanh ngồi bên cạnh Tần Dương, thấy hắn giải quyết đám người Trương Khôn nhanh gọn đơn giản, lòng đầy khâm phục.
Hà Thiên Phong nâng cốc:
- Nào, chúc mừng lão đại của chúng ta áo gấm về làng (giành được thắng lợi), cá cược thành công.
Mọi người đồng loạt nâng ly, chạm cốc.
Hà Thiên Phong một hơi cạn sạch, gắp một miếng thịt vịt kho thả vào miệng.
- Ưm, món kho này ngon thật, có phải do không mất tiền không? Vừa nãy tôi còn đang định mang món cổ vịt và ruột già lên, vậy mà bọn họ lại ăn gian. Rõ ràng đã chốt là chơi 5 ván rồi, thế mà mới chơi được ba ván đã bỏ cuộc.
Tần Dương cười nói:
- Tuy thiếu mất hai đĩa vịt kho tàu nhưng kiếm được mười vạn. Không thiệt.
Hà Thiên Phong cười gian xảo:
- Cũng phải. Mười vạn có thể mua được cơ số đĩa vịt kho tàu. Ôi chao, tôi chợt nhớ ra lão đại thường khá rảnh rỗi. Lão đại này, tôi nghĩ cậu đừng làm gì nữa, thỉnh thoảng làm vái ván cá cược với người khác, chẳng mấy mà mua nhà mua xe…..
Hàn Thanh Thanh có vẻ hơi lo lắng:
- Tôi nghe nói thành viên hội Thăng Long kia không chỉ là con nhà cán bộ mà còn là con nhà giàu, vô cùng có năng lực, hơn nữa còn rất đoàn kết. Hôm nay Trương Khôn bị mất thể diện, e rằng bọn họ sẽ không chịu để yên đâu.
Tần Dương chưa kịp lên tiếng đã bị Hà Thiên Phong hai mắt lấp lánh cưới lời:
- Lão đại à, đột nhiên tôi có một linh cảm mạnh mẽ…..
Tần Dương nhướn mày:
- Linh cảm gì?
Gương Hà Thiên Phong ngập tràn mong đợi:
- Trương Khôn chắc chắn sẽ không để yên, hội Thăng Long thấy hắn hết lần này đến lần khác bị làm mất mặt như vậy,nhất định cũng không khoanh tay đứng nhìn, chắc chắn sẽ lộ diện. Vậy nên tôi đang nghĩ nếu lão đại cứ tiếp tục như thế này, không chừng đến cuối cùng cả hội Thăng Long kia cũng bị cậu giỡn mặt....
Nhạc Vũ Hân trừng Hà Thiên Phong một cái:
- Làm gì dễ thế. Cũng đâu phải chuyện đánh đấm là xong. Bọn họ lợi hại thật, nhưng không phải nói đến việc đánh nhau, mà xét trên phương diện năng lực xã hội kìa. Bọn họ có thể dùng rất nhiều thủ đoạn để đấu với kẻ thù. Hơn nữa những thủ đoạn này đều rất “xã hội”, một sinh viên bình thường khó mà chịu đựng nổi.
Hà thiên Phong không phục:
- Đúng là bọn chúng lợi hại thật, đại học Trung Hải quả thực mang tính xã hội, mọi người dùng mánh khóe cũng là điều bình thường, người thường khó lòng báo thù được bọn chúng cũng là điều đương nhiên. Thế nhưng lão đại là người bình thường sao?
Tần Dương cười nói:
- Đúng, chúng ta không phải người thường, chúng ta là người của lớp Hai!
Đám đông liền cười rộ lên. Không khí vốn dĩ có hơi nặng nề trong phút chốc lại dần trở nên thoải mái.
Hàn Thanh Thanh nhẹ giọng nói:
- Tóm lại là cậu vẫn nên cẩn thận một chút.
Tần Dương trông thấy ánh mắt quan tâm của mọi người, biết bọn họ đều là thật lòng quan tâm đến hắn, lòng đầy ấm áp. Hắn vừa cười vừa nâng cốc, nói:
- Cảm ơn sự quan tâm của mọi người. Nhưng mà, tôi đã vào đời từ sớm, đã thấy không ít cảnh tranh đấu lục đục, trong sáng ngoài tối đều có cả. Chút khó dễ nho nhỏ này sao gây ảnh hưởng gì được đến tôi, huống hồ đây còn là môi trường đại học, muốn thực sự giở thủ đoạn vẫn còn bị hạn chế nhiều lắm...