Chí Tôn Đặc Công (Bản Dịch)

Chương 94 : Cho dù có phải đau khổ, buồn phiền cũng không muốn buông bỏ

Ngày đăng: 08:09 08/08/20

Chương 94: Cho dù có phải đau khổ, buồn phiền cũng không muốn buông bỏ
Tên nhóm dịch:TTTV
Người dịch: Vũ Huy Quang
Biên: Xiaoo
Nguồn: TruyệnYY
Cuộc sống đại học rất đặc sắc, thế nhưng nó cũng rất đơn điệu, đơn điệu đến mức làm cho người ta không cảm giác được là thời gian đã trôi qua.
Cứ cách ba ngày Tần Dương lại đến Lôi gia một lần, để châm cứu cho Lôi Kiến Quân cùng với Lô Quân Di, bệnh tình của hai người cũng có những tiến triển rõ rệt.
Sau khi Tần Dương châm cứu cho Lô Quân Di ba lần thì hắn dừng trị liệu bằng cách châm cứu lại, tiếp theo chỉ cho cô uống thuốc mà thôi, sau khi uống thuốc hơn mười ngày thì sắc mặt của Lô Quân Di đã trở nên hồng hào hơn, khá hơn trước đó rất nhiều, mà sức ăn cùng với lượng sữa của cô cũng tăng lên đáng kể. Phương pháp này quả thật mang tới hiệu quả rất nhanh.
Mặc dù Lôi Kiến Quân vẫn chưa thể tự mình đứng lên được, thế nhưng sau thời gian nửa tháng trị liệu, chân của ông đã khôi phục lại cảm giác, thậm chí còn có thể cử động được hai chân khi ngồi trên xe lăn, việc này cũng giống với dự đoán trước đây của Tần Dương, điều này cũng làm cho Lôi Kiến Quân càng thêm tràn đầy tin tưởng, hi vọng về việc mình có thể tự mình đứng lên được, tinh thần của ông cụ cũng tốt hơn trước nhiều.
Hiện giờ, người nhà Lôi gia cực kỳ tin tưởng và yêu quý Tần Dương, Lô Quân Di thì giống như là một người chị ruột vậy, thường xuyên hỏi han, quan tâm đến hắn.
Mỗi lần Tần Dương trở về từ nhà họ Lôi, thì đều mang theo một chiếc hộp giữ ấm đựng các loại canh dinh dưỡng khác nhau như: canh gà, canh nấm tuyết hạt sen, canh bí đao hầm với xương sườn, mỗi lần lại là một loại khác nhau. Không chỉ vậy, ngoại trừ một hộp canh dinh dưỡng đủ cho mấy người ăn, thì còn có một thùng trái cây tươi nữa, mấy thứ này cũng không phải là chỉ cho một mình Tần Dương, mà là còn mang cho bạn cùng phòng của Tần Dương nữa, theo như lời của Lô Quân Di thì bốn năm làm bạn cùng phòng không phải là một quãng thời gian ngắn, hắn nên giữ gìn tốt mối quan hệ với mọi người.
Đến cuối tuần, thì Tần Dương đi tới nhà giáo sư Trương Minh, để Tần Dương đàn mấy khúc cho Trương Minh nghe, sau đó ông sẽ chỉ dẫn một số vấn đề cho hắn, cuối cùng thì sắp xếp cho hắn một số bài tập về nhà.
Trương Minh suy nghĩ rất chu đáo, thậm chí ngay cả chỗ để Tần Dương luyện tập hàng ngày ông cũng đã sắp xếp hết rồi, đó chính là phòng học thanh nhạc trong trường. Ông gọi điện thoại nhờ người bạn cũ của ông là phó hiệu trưởng Phùng Viễn Sơn, mấy chuyện nhỏ như vậy đương nhiên là chẳng có vấn đề gì. Phùng Viễn Sơn yêu cầu người quản lý phòng thanh nhạc giao cho Tần Dương một cái chìa khóa. Từ nay về sau, chỉ cần không có ai sử dụng phòng thanh nhạc thì bất kỳ lúc nào Tần Dương cũng có thể vào trong đó luyện đàn.
Đến lớp học, có thời gian rảnh thì đi học bổ túc tiếng Anh, cố gắng bắt kịp tiến độ học tập, sau đó lại bớt ra một chút thời gian để đi luyện đàn, rồi còn phải đến Lôi gia châm cứu cho Lôi Kiến Quân, tới nhà giáo sư Trương Minh học đàn, sinh hoạt của Tần Dương mấy ngày qua quả thật rất bận rộn nhưng cũng không kém phần phong phú.
Mỗi người trong phòng ngủ đều có một sở thích riêng, Hà Thiên Phong thì suốt ngày đi tán gái, Tôn Hiểu Đông khổ luyện đài quyền đạo, thời gian còn lại thì chơi bóng rổ, đánh địa chiến cầu sinh, còn Lâm Trúc thì suốt ngày cắm mặt vào cái máy tính lập trình đủ loại chương trình, dù sao thì mấy người Tần Dương cũng xem không hiểu.
- Tần Dương, cậu có một bọc đồ nè!
Lúc này Tần Dương đang xem sách, hắn nghe thấy vậy thì hơi kinh ngạc bỏ điện thoại xuống, mình nhớ là mình đâu có mua đồ gì, tại sao lại có bọc đồ gửi cho mình nhỉ?
Tần Dương bước nhanh xuống lầu dưới, ký nhận bọc đồ, sau đó thì xem đơn chuyển phát, thì phát hiện phần ghi tên người gửi trên đơn chuyển phát nhanh có ghi Mạc Vũ, trong lòng lập tức thoải mái, thì ra là sư phụ gửi đồ cho mình.
Tần Dương còn chưa kịp xé vỏ bao ra, thì sư phụ Mạc Vũ gọi điện thoại tới.
- Đã nhận được hàng chưa?
Tần Dương ừ một tiếng, cười nói:
- Sư phụ gửi cho con thứ gì vậy, ăn ngon không?
- Đây không phải là đồ đưa cho con.
Giọng nói của Mạc Vũ vẫn trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng:
- Bảy giờ tối nay, khách sạn Lệ Cảnh ở trên đường Thái Hòa có tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, đích thân con giao tận tay gói hàng này cho người được tổ chức sinh nhật đó.
Tần Dương ồ một tiếng, thuận miệng hỏi:
- Người đó là ai vậy sư phụ?
Mạc Vũ trầm mặc một lúc, mới lên tiếng nói:
- Thu Tư.
Đột nhiên Tần Dương sửng sốt, cắn môi một cái, thận trọng hỏi: - Là bà ấy?
Ở đầu bên kia Mạc Vũ lại trầm mặc một hồi, mãi một lúc sau mới truyền tới một tiếng hắng giọng, kỳ thật càng giống như là giọng mũi hơn.
Tâm tình của Tần Dương cũng có hơi phức tạp, thế nhưng hắn vẫn nhanh chóng trả lời:
- Dạ, sư phụ, nhất định con sẽ tự tay giao phần lễ vật này cho bà ấy. Người có cần con chuyển lời đến cho bà ấy không?
- Không cần, con cứ giao đồ cho bà ấy là được, còn lại con không cần phải nhiều lời.
- Tốt!
Cúp điện thoại, Tần Dương cầm gói đồ trở lại phòng ngủ, cẩn thận mở nó ra.
Cái bao cũng không lớn, bên trong có đặt một cái hộp gỗ nhỏ làm từ gỗ đàn, xung quanh chiếc hộp được bịt kín bằng cách chèn rất nhiều miếng bọt biển, nhét kín tất cả khe hở lại, từ đây có nhìn ra được, Mạc Vũ đóng gói chiếc hộp này rất cẩn thận, sợ nó sẽ bị hỏng trong lúc vận chuyển.
Tần Dương không biết bên trong chiếc hộp gỗ này có chứa cái gì, thế nhưng chỉ cần nhìn sơ qua cũng có thể thấy được chiếc hộp làm bằng gỗ đàn này đã được làm từ rất lâu rồi, đây hẳn là một món cổ vật có giá trị không nhỏ.
Chỉ là chiếc hộp dùng để chứa đồ đã có giá trị như vậy rồi, từ đây cũng có thể đoán được món đồ bên trong nhất định là một vật cực kỳ trân quý. Kỳ thật Tần Dương rất tò mò, rất muốn mở ra xem bên trong là cái gì, nhưng hắn không dám, nếu như bị sư phụ biết được, đoán chừng bị cho một trận là khó tránh khỏi.
Thu Tư, thật không ngờ người mà sư phụ ngày nhớ đêm mong biết bao nhiêu năm này lại cũng ở tại Trung Hải?
Tần Dương đi theo Mạc Vũ nhiều năm, hắn đã từng tò mò vì sao người lợi hại như sư phụ lại vẫn độc thân không kết hôn, về sau hắn mới biết được thì ra ở trong lòng sư phụ Mạc Vũ vẫn luôn có một hình bóng không thể nào quên, về sau trong một lần vô tình, Tần Dương biết được người phụ nữ đó là Thu Tư.
Tần Dương đã từng hỏi Mạc Vũ chuyện về Thu Tư, tuy Mạc Vũ cũng chưa bao giờ kể cho hắn nghe, thế nhưng sự đau khổ ẩn chứa trong đôi mắt của Mạc Vũ lại, lại làm cho Tần Dương cảm thấy đau lòng.
Một người đàn ông mạnh mẽ đến mức dường như không có chuyện gì là không làm được, thế nhưng lại sa vào lưới tình, cả đời cũng không thể thoát ra được.
Hàng năm, cứ đến một dịp là Mạc Vũ lại uống đến say, có một năm vừa hay lúc đó Tần Dương ở bên cạnh hắn, nhịn không được hỏi Mạc Vũ, nếu như đã nhớ bà ấy đến như vậy, thì sao không đi tìm?
- Tìm được bà ấy thì sao đây? Lúc này, bà ấy đã sớm lấy chồng, có một người chồng yêu thương mình, còn có một người con gái thông minh, một gia đình hạnh phúc, cần gì phải làm cho người ta thêm buồn phiền chứ? Cho dù có tình cảm thì sao chứ? Có đôi khi, một lần bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ cả đời...
Đối với sự đau khổ và buồn phiền của Mạc Vũ, Tần Dương không thể nào hiểu được, bởi vì hắn không biết giữa sư phụ và Thu Tư đã xảy ra những chuyện gì, cũng không biết tại sao lúc trước sư phụ lại rời khỏi Đại học Trung Hải, rời khỏi Trung Hải, rời khỏi Thu Tư.
Tần Dương rất thương cho Mạc Vũ, không chỉ bởi vì Mạc Vũ là sư phụ của hắn, cũng bởi vì sự si tình của ông.
Ở trong một thế giới tràn đầy sự hào nhoáng phù phiếm như thế này, một người đàn ông cực kỳ mạnh mẽ và có mị lực lại có thể cố chấp giữ lấy một đoạn hồi ức tốt đẹp, cho dù có phải đau khổ, buồn phiền, cũng không chịu bỏ xuống, chưa cần nói tới phần tình cảm sâu nặng này, cho dù chỉ là sự cố chấp này, cũng đủ làm cho người ta phải sinh ra cảm giác đồng tình.
Mỗi lần Tần Dương nhìn thấy Mạc Vũ say, có đôi khi sẽ không nhịn được mà sinh ra tức giận đối người phụ nữ tên là Thu Tư kia, vì sao bà lại phải làm tổn thương hắn đến như vậy?
Tần Dương không biết dáng dấp Thu Tư ra sao, cũng không biết bà là loại người như thế nào, vậy mà lại có thể làm cho sư phụ của hắn mê mẩn tới như vậy, bây giờ nghe nói Thu Tư sống ở Trung Hải, trong lòng Tần Dương lập tức sinh ra mấy phần chờ mong.
Sáu giờ đúng, Tần Dương mặc vào một bộ quần áo sạch sẽ, áo sơ mi, quần jean, giày thể thao, hắn bỏ cái hộp làm bằng gỗ đàn kia vào trong một cái túi, sau đó xách theo túi bước ra khỏi cửa.