Chí Tôn
Chương 124 : Bách Hoa Liễu Loạn, chèn ép không được còn bị ngược (hạ)
Ngày đăng: 23:32 20/04/20
Sở Vân một lần nữa giơ đao nhào lên, lần này thôi động Tuyết Nha, Túy Tuyết Đao cuồng tăng, lớn gấp ba lần, ánh đao như tuyết, mọi người nhìn vào đều cảm thấy lạnh lẽo.
Thân đao trong không trung vẽ lên một đạo thải hồng tuyệt đạo, khí thế uy mãnh tới cực điểm, vố số người đồng thời hít một ngụm khí lạnh.
Đối mặt với công kích như vậy, con ngươi của Hoa Anh đã bị thu nhỏ thành hạt đâu, trái tim đập mãnh liệt, kiên trì giơ thân đao lên đỉnh đầu.
Oanh!
Tiếng bạo tạc cực lớn, ánh đao Túy Tuyết Đao sáng như tuyết bạo tán ra, che kín tầm mắt mọi người.
Hoa Anh chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng không thể chống đỡ từ hai cánh tay truyền tới. Cánh tay của hắn tê rần, cũng không thể cầm được Bách Hoa Cung, mắt mở trừng trừng nhìn nó thoát ra khỏi bàn tay, bay ngang văng đi.
Đồng thời, phạm vi nhìn của hắn điên đảo trên dưới kịch liệt, bị một đao của Sở Vân đánh bay, thân thể giữa không trung vẽ lên một đường cong, lúc này mới phịch một tiếng rơi xuống mặt đất.
Theo đó, lập tức biến thành hồ lô lăn lông lốc, thuận thế lăn không biết bao nhiêu vòng, rốt cuộc ngừng lại. Hắn đầu choáng não váng, hai mắt nổ đom đóm, xiêm y trắng noãn đã tràn đầy cáu bẩn, khuôn mặt anh tuấn co quắp, thân thể giống như cái giá, đau đớn từ cơ thể truyền tới khiến hắn hít sâu một hơi.
Hắn giãy dụa lấn tới, sắc mặt tái nhợt dại ra cùng với vẻ phong lưu phóng khoáng ban đầu hình thành đối lập vô cùng rõ rệt, khiến mọi người đều cảm thán thổn thức vô hạn.
Bỗng nhiên hắn cảm giác trước mắt tối sầm, ngẩng đầu lên, con ngươi lập tức nhỏ đi vài phần.
Sở Vân đứng trước mặt hắn, không chút biểu tình, ánh mắt sắc bén so với Túy Tuyết Đao còn lạnh hơn.
Hoa Anh nửa quỳ trên mặt đất, sắc mặt vàng vọt, ngẩng đầu nhìn lên như vậy. Trong lòng của hắn phi thường áp lực, cảm giác Sở Vân giống như một ngọn núi lớn vắt ngang trước mặt hắn!
Trước ngọn núi khổng lồ này, Hoa Anh chưa từng có cảm giác nhỏ bé như vậy.
- Ngươi thua!
Sở Vân chậm rãi thu Túy Tuyết Đao vào trong vỏ, khí tức bình thản, chỉ ba tiếng ngắn ngủi giống như ba mũi tên đồng thời bắn ra khỏi cung, mạnh mẽ cắm sâu vào trong nội tâm Hoa Anh.
- Thua? Ta cư nhiên thua?
Hoa Anh nhất thời chấn động toàn thân, thân thể cứng còng không thể nhúc nhích, nhãn thần ngu ngốc, không thể tiếp thu được đả kích sự thực tàn khốc tới như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Hoa Anh không còn phong độ ngày xưa, ba một tiếng đứng bật dậy, một tay phí công xua loạn giữa không trung, nghĩ muốn bắn được cái gì đó.
- Ta để ngươi cam tâm.
Sở Vân giẫm chân tại chỗ, ôm lấy cánh tay đang quơ loạn của Hoa Anh, dùng chút lực đã nhấc bổng hắn lên.
Ầm…
Hắn một lần nữa vung quyền, hung hăng đánh vào hai gò má Hoa Anh, lúc này trực tiếp đánh hắn gãy mấy cái răng.
Bịch…
Lại một quyền nữa, Hoa Anh như bị diệt giật.
Phanh!
Lại một quyền, Hoa Anh chuyển thành mắt trắng, bị đánh tới thần trí hôn mê.
Bịch bịch bịch…
Sở Vân túm loạn cánh tay phải của Hoa Anh, đồng thời quyền phải lực mạnh quyền trầm, nắm tay như tật phong mưa rào.
Từng quyền từng quyền đánh vào da thịt, mỗi một thanh âm vang lên khiến toàn bộ mọi người vây xem run lên, không tự giác, toàn bộ đấu trường hoàn toàn yên tĩnh.
Trái tim mọi người đập nhanh hơn, nhìn Hoa Anh bị Sở Vân đánh thành đầu heo, trong lòng phát hàn ý khắp người.
Trĩ Hổ Sở Vân quá hung tàn rồi!
- Buông tha Hoa Anh học trưởng đi…
Rất nhiều nữ thư sinh dấy máu trong lòng, các nàng bình thường rất ngưỡng mộ Hoa Anh, lúc này nhìn thấy Hoa Anh thong dong ưu nhã bị người khác đánh một trận giống như đống bùn nhão, không còn bất cứ phong độ nào đáng nói.