Chí Tôn
Chương 141 : Đại sư luyện binh nghèo túng, Chân Tâm Tượng Du Nha (hạ)
Ngày đăng: 23:32 20/04/20
Thần tình Sở Vân ngưng trọng:
- Cái này khó làm rồi, Chung Thất biến mất, tự nhiên là hắn đã tìm một chỗ nào đó luyện chế Thiên Linh Chân Tâm Đan. Hiện tại một điểm đầu mối cũng không có, chỉ có thể tới địa điểm phát sinh sự tình nhìn một chút.
Du Nha gật đầu:
- Ta dẫn các ngươi đi. Nếu như sau này đoạt được đan phương, ta sẽ lấy đan phương dâng tặng. Nếu có thể đoạt lại Định Tinh Cung của ta, ta cũng hai tay dâng tặng. Cầu xin các vị rồi.
Sở Vân xua tay, cười yếu ớt nói:
- Đại sư khách khí rồi, chúng ta nhất định dốc hết sức.
- Danh đại sư, thực không dám nhận a.
Du Nha xua tay cười khổ, xem ra sinh hoạt cực khổ nhiều năm, hơn nữa bị bằng hữu phản bội đã mài mòn hầu như toàn bộ ngạo khí của hắn.
Ba ngày sau, nhóm bốn người bước lên Chưng Lung Đảo.
Chưng Lung đảo chính là đảo cấp thôn, vị trí đảo nhỏ đặc thù, trên một ngọn núi lửa.
Dẫn tới nhiệt độ trên đảo rất cao, có thể dẫn động địa hỏa để luyện binh. Bởi vậy là nơi tụ tập của luyện binh sư.
Cửa hàng thợ rèn trên đảo có rất nhiều. Ba bước một gian, năm bước một tòa, nghiễm nhiên hình thành một đường phong cảnh đặc biệt.
Du Nha dẫn đường, ba người Sở Vân bước tới một gian cửa hàng thợ rèn cực kỳ cũ nát.
Cửa hàng cực kỳ quạnh quẽ, không hề có khách hàng, so với cưa hàng ngay bên cạnh hình thành đối lập vô cùng rõ ràng.
Trong cửa hàng hoàn toàn hiện rõ dấu hiệu mất trật tự, các bán thành phẩm tùy ý rơi trên mặt đất, hỏa diễm trong hỏa lò đen kịt đã sớm tắt ngấm, bàn ghế đơn sơ chính là gia cụ duy nhất đập vào mắt.
Hiển nhiên, trước khi Du Nha rời đi, không có tâm tình thu thập.
Du Nha đích xác không hổ là nhân tài leo được lên Dị Sĩ Bảng, hiện tại tuy rằng hắn rất nghèo túng, thế nhưng tầm mắt vẫn còn. Trả lời các câu hỏi thường thường dựng sào thấy bóng, nhất châm thấy máu, đi thẳng vào bản chất.
Đương nhiên thu hoạch lớn nhất không phải là đáp án của vấn đề, mà là quan hệ giữa Sở Vân và Du Nha.
Sở Vân có ký ức hiếp trước, thái độ làm người, cách xử thế tự nhiên không ngạo khí giống như hầu hết bạn cùng lứa đuổi, hiểu được cách kéo gần quan hệ như thế nào.
Thời điểm trở về cửa hàng, hắn đã trực tiếp xưng hô Du Nha là "đại thúc", Du Nha thì xưng hô hắn là "Tiểu Vân".
Rượu và thức ăn kỳ thực không quá phong phú, chỉ là bốn người ăn rất ngon. Từ lúc rời thuyền cho tới bây giờ, cái bụng cả bốn đều rất đói.
Phanh!
Đang ăn, cửa lớn của cửa hàng bỗng nhiên bị một cước đá văng.
- Du Nha, rốt cuộc ngươi đã trở về! Giao tiền thuê nhà, nhanh giao tiền thuê nhà! Mang tiền tới cho ta!
Đoàn người xông vào, vào đầu là một người mặc trang phục gia đinh, mặt mũi lấm la lấm lét, thái độ phi thường kiêu ngạo.
- Tiền thuê nhà? Không phải ước định tới cuối tháng mới thu sao? Còn có sáu ngày mới đúng.
Du Nha đứng dậy.
- Sáu ngày? Ngươi cho ta là kẻ ngu si? Phi! Sáu ngày sau, ngươi đã sớm chạy trốn không còn bóng dáng nữa rồi. Chỉ một cửa hàng rách nát ngươi còn có thể có sinh ý gì? Mau đưa tiền! Không trả tiền, lão tử sẽ đánh ngươi tàn phế!
Tên gia đinh dẫn đầu kêu gào, hơn mười người phía sau đồng thời ồn ào.
Sắc mặt Du Nha rất khó coi, cắn răng nói:
- Các ngươi đây là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!