Chí Tôn
Chương 144 : Bảo thạch mật môn, Dung Nham Bá Vương Hoa (thượng)
Ngày đăng: 23:32 20/04/20
Diện tích chừng trăm mẫu, các phương diện rất đầy đủ. Theo như Du Nha giới thiệu, Chung Thất không tiếp nhận ủy thác của những thế lực bình thường, chỉ những thế lực lớn cấp bậc như Cổ gia trở lên mới là khách hàng của hắn.
- Tuy rằng thái độ làm người của hắn rất vô liêm sỉ, chỉ là cái danh Thiên Tí Tượng trên Dị Sĩ Bảng, đích xác có giá trị không nhỏ.
Kim Bích Hàm bĩu môi nói.
- Phòng chú tạo ngầm thật lớn, khí thế thật hoành vĩ a…
Nhan Khuyết nhìn cửa lớn phòng chú tạo, cũng có chút cảm mà phát.
Nơi này là giải đất trung tâm Chưng Lung Đảo, cửa lớn phòng chú tạo cao tới mấy trượng, kiến tạo bên trong lòng ngọn núi. Theo như Du Nha giới thiệu, thủ bút của
Chung Thất rất lớn, hoàn toàn đào rỗng ngọn núi nhỏ trước mắt này không nói, còn mở rộng không gian bên trong lên tới mấy trăm mẫu. Nghiễm nhiên trở thành một cung điện ngầm loại nhỏ.
- Kỳ quái, cửa lớn vẫn đóng chặt.
Du Nhã nhíu mày, nghi hoặc nói:
- So với thời điểm ta tới trước đó không khác biệt nhiều, Chung Thất hắn thực sự trở về rồi sao?
Sở Vân đánh mắt ý bảo Nhan Khuyết, Nhan Khuyết gật đầu, đi về phía trước, cất cao giọng nói:
- Vãn bối đến từ Thiên Ca Thư Viện, tiếp nhận ủy thác mà tới, tới đây cầu kiến Thiên Tí Tượng các hạ.
Không ai đáp lại, xung quanh ngọn núi nhỏ hoàn toàn yên lặng.
- Cầu kiến Thiên Tí Tượng các hạ.
Hít sâu một hơi, Nhan Khuyết lại nói.
Gió núi thổi tới, mang theo nhiệt khí đặc biệt của Chưng Lung Đảo, nhưng vẫn như cũ không có một điểm động tĩnh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Du Nha hừ lạnh một tiếng, sắc mặt Kim Bích Hàm vô cùng khó coi:
- Phóng thư khiêu chiến tới, lại đóng chặt cửa lớn không hiện thân. Đây là do Chung Thất muốn cho chúng ta chút màu sắc nhìn. Theo ý ta, thẳng thắn trực tiếp xông vào, đoạt lại phối phương.
Đôn Hoàng công chúa đối với người đê tiện vô sỉ tên Chung Thất này không hề có bất cứ cảm tình tốt đẹp gì.
- Kia là cái gì?
Nhãn thần Nhan Khuyết ngưng tụ, chỉ vào phía trước nói.
- Cái này hình như là…
Kim Bích Hàm hơi nhíu mày, trong lòng khẽ động, nhớ tới cái gì, thế nhưng lại không bắt được cỗ linh cảm này.
- Đây là bảo thạch mật môn.
Thanh âm của Sở Vân truyền tới, ngữ điệu trầm ổn, còn kèm theo một tia cảm tình hoài niệm khó phát hiện ra.
- Kỳ quái, nơi này là vị trí tường. Vì sao lại đổi thành bảo thạch mật môn? Chung Thất định làm trò quỷ gì?
Biểu tình Du Nha nghi hoặc.
Một bảo thạch hình quả trứng khổng lồ, khảm vào vách tường màu sắc tối đen, lóe lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt màu xanh ngọc, đặc biệt hấp dẫn sự chú ý.
Đây là bảo thạch mật môn, bản chất của nó cũng là một loại yêu binh, được luyện binh sư luyện chế ra. Bảo thạch mật môn có đôi có cặp, giữa hai bên có thông đạo không gian nối thông với nhau. Tại bảo thạch mật môn phụ gia thêm một loại khẩu quyết hoặc là điều kiện cổ quái khác, chỉ khi đạt thành điều kiện này mới có thể đi qua được mật môn, đến một chỗ mật môn khác. Thông thường được thi thố tại các lăng mộ bí cảnh nào đó.
- Không sai, chính là nó!
Kim Bích Hàm cười với Sở Vân:
- Vẫn là Sở huynh phản ứng nhạy bén.
Sở Vân cười cười, hắn đối với loại mật môn này đương nhiên không xa lạ, kiếp trước tầm u tham bí, không hề thiếu giao tiếp với mật môn, có kinh nghiệm rất phong phú.
Nhan Khuyết cũng gật đầu, hắn lúc này cũng đã liên tưởng tới tin tức về bảo thạch mật môn đọc được trong sách vở. Chỉ là lần đầu tiên nhìn thấy bảo thạch mật môn, có chút không liên hệ nhanh chóng mà thôi.
Đưa tay nhẹ nhàng chạm vào mặt ngoài mật môn mềm nhẵn, sau đó thấy lưu quang lóe lên, diễm hỏa như ánh sáng ngọc bên trong ngọc bích rực rỡ hiện ra.
Một đoạn quang ảnh xa hoa bên trong ngưng tụ thành một câu nói:
- Du Nha! Lão tử ta đã dùng Thiên Linh Chân Tâm Đan rồi, nếu như ngươi muốn nhìn thấy ta, cũng phải nhìn ngươi có tư cách này hay không!