Chí Tôn
Chương 17 : Tuổi nhỏ, tâm già, máu không lạnh (Hạ)!
Ngày đăng: 23:31 20/04/20
Sau khi chòm râu dài phát tiết xong bỗng nhiên ôm đầu khóc rống:
- Tửu Tao Cẩu của ta, Tửu Tao Cẩu của ta! Đào tạo nó, ta hao phí bao nhiêu tinh lực, tốn hơn một nửa tài sản! Nếu như ta bắt được tên tiểu tử kia, ta sẽ tự tay ngũ mã phanh thây hắn! Xử hắn lăng trì! Nghiền xương của hắn thành tro! Ách?
Đột nhiên có một trận gió thổi tới mặt của hắn. Lúc chòm râu dài phát hiện không ổn, thì đã quá muộn.
Sở Vân vận sức chờ phát động, dùng tâm tính vô tâm, tập kích như tia chớp, dưới một đao, đi đời nhà ma!
Phốc!
Khảm Sơn Đao quá sắc bén, chém đứt đầu của chòm râu dài. Đầu lâu bay ra, máu tươi phun lên như suối. Thi thể không đầu, giống như một bao tải rách, ngã bịch xuống đất.
- Ai, a? ! Là ngươi, là ngươi!
Nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị bị biến cố đột ngột này dọa sợ. Hắn co quắp ngã xuống đất, hoảng sợ nhìn vào Sở Vân, toàn thân run rẩy giống như cầy sấy.
Ánh trăng chiếu sáng tứ phương, ám phong lưu động.
Khuôn mặt của Sở Vân như ngọc, mắt ẩn hàn quang. Dưới ánh trăng, hắn non nớt cộng với làn da bóng loáng, ánh trăng chiếu vào, làm cho cả người của hắn đều được một vầng ánh sáng nhu hòa bao phủ. Hắn thản nhiên đi tới, bộ dáng hoàn toàn không giống với người vừa giết người qua, toàn thân không hề có sát cơ, giống như tiên nhân trên trời, tinh linh trong rừng, không mang theo một chút khói lửa nhân gian nào.
Nhân viên cửa hàng Nguyễn Nhị gần như sụp đổ. Ánh mắt của hắn không tự chủ nhìn vào Khảm Sơn Đao trong tay của Sở Vân.
Đao này dài một thước năm, đầu đao thẳng, không có móc câu và mũi đao cong. Thân đao dày và nặng, chuôi đao thô mà ngắn. Trên lưỡi đao hiện giờ tỏa sáng và vẫn còn lưu máu tươi. Đây vốn là vũ khí để cho tiều phu chặt cây đốn củi, lúc này lại biến thành hung khí giết người.
Người, là thiếu niên như lang như hổ.
Hắn dựa vào cảm ứng sức nặng trong đó, hắn biết rõ trong đó có không ít Địa Sát Thạch Tệ.
Mở ra xem xét, quả nhiên!
Có khoảng tám mươi Địa Sát Thạch Tệ.
Giàu có như vậy?
Sở Vân càng ngày càng chờ mong, bỏ túi tiền trong tay xuống, hắn liên tiếp mở những túi tiền còn lại.
Hắn vui mừng phát hiện trong mỗi túi, có ít nhất sáu mươi Địa Sát Thạch Tệ trong mỗi túi. Trong túi tiền của hai ngự yêu sư, có tổng cộng một trăm bốn mươi Địa Sát Thạch Tệ. Tính cả năm mươi Địa Sát Thạch Tệ của Sở Vân, lúc này trong tay hắn, rõ ràng có chín trăm chín mươi hai Địa Sát Thạch Tệ, đây là khoản tài phú không nhỏ.
Ba mươi Địa Sát Thạch Tệ, đã đủ cho một gia đình bình thường ăn uống trong một tháng vẫn có thừa. Lão Hồng Thương vất vả buôn bán muối trong hai ngày, cũng không thu hơn năm mươi Địa Sát Thạch Tệ.
- Chín trăm chín mươi hai Địa Sát Thạch Tệ, đã gần đến ngàn. Quả thật chiến tranh và cướp đoạt mới là con đường thu thập tài phú nhanh nhất.
Trong nội tâm cảm khái một chút, ánh mắt của Sở Vân dời đến hai cái túi da đặc biệt trên người.
So với túi tiền mập mạp đầy tục khí, hai cái túi da này, chẳng khác nào một tên ăn mày và một hoàng đế, mang theo khí tức cao quý và trang nhã. Một mảnh lụa trắng làm đáy, thêu lên chỉ màu vàng, một sợi dây thừng màu xanh buộc chặt miệng túi. Một cái khác làm bằng da bóng loáng, mang theo hai hạt trân châu trắng noãn cực lớn.
Người trên đời này gọi loại túi này là tiên nang.