Chí Tôn
Chương 173 : Sở Vân chậm chạp không bắn (hạ)
Ngày đăng: 23:32 20/04/20
Cận vệ lập tức đi tới. Mông Nguyên quốc chủ thì thầm vài câu với người này. Người cận vệ lập tức gật đầu, chậm rãi rời khỏi đài cao.
Còn cách trận khảo hạch thứ hai nửa canh giờ. Đây là cơ hội do Thiên Ca Thư Viện đặc biệt bố trí để thư sinh có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi và hồi phục.
Bỗng nhiên có một vị cận vệ tới tìm Sở Vân, thì thầm nói chuyện một hồi.
- Mông Nguyên quốc chủ muốn gặp ta?
Sở Vân ngây cả người.
- Đây là chuyện tốt!
Nhan Khuyết đi tới.
- Tuy rằng bình thường việc gặp gỡ nói chuyện đều tiến hành sau khi đại xạ lễ kết thúc. Nhưng đối với những thư sinh có biểu hiện xuất sắc trong đại xạ lễ, các nhân vật lớn rất sợ bị người khác giành nên tới mời chào trước, nên tranh thủ tiến hành hội đàm trước tiên.
- Thì ra là thế. Tuy rằng không có ý xuất sĩ trong đầu, nhưng một mình gặp Mông Nguyên quốc chủ, lãnh hội một chút phong thái kiệt xuất của vị vua có tài trí mưu
lược cũng tốt.
Sở Vân cười cười, đi theo người cận vệ.
Đám thư sinh may mắn nhìn thấy cảnh tượng này đều chấn động.
- Thấy chưa? Đó là cận vệ của Mông Nguyên quốc.
Mông Nguyên quốc chủ mời chào Sở Vân trước!
- Ông trời ơi, Sở Vân mới là tân sinh năm một.
- Tân sinh thì đã sao? Tân sinh cũng có thể xuất sĩ. Chỉ cần hai bên nguyện ý là được. Thư Viện cũng không phải nhà giam.
Tin tức được truyền tới tai đám người Hoa Anh, sắc mặt bọn họ lập tức trầm xuống. Vốn đã cảm thấy nhục nhã, hiện giờ lại càng xanh mét.
- Tên tiểu tử Sở Vân kia, không ngờ được mời chào trước!
- Bình thường việc mời chào trước được tiến hành sau trận khảo hạch thứ hai. Mời chào ngay sau trận khảo hạch lần đầu tiên, cũng mới chỉ có Mông Nguyên quốc chủ.
- Đến tột cùng, Sở Vân được coi trọng ở điểm nào? Thật sự là không hiểu nổi!
- Theo ta thấy, ánh mắt của Mông Nguyên quốc chủ cũng không được tốt lắm.
Sở Vân vỗ vỗ bờ vai của hắn nói.
Chờ sau khi vị thư sinh này rời đi, Nhan Khuyết đi tới, vẻ mặt vô cùng xấu hổ:
- Thiếu chủ, là sai lầm của ta. Mời nội gian vào trong đội.
Sở Vân gật đầu, trong lòng hắn cũng biết rõ ràng. Dù khẩn trương thế nào, cũng không thể phạm sai lầm đến mức đó. Có thể tính có tám phần là nội gian.
- Không cần áy náy, Hoa Anh rất giỏi quỷ kế, đùa bỡn lòng người. Về sau đề phòng hơn một chút là được.
Bỗng nhiên Sở Vân khẽ cười ra tiếng.
- Không hổ là Hoa Anh, thật lắm thủ đoạn.
- Nội gian sẽ làm yếu đi lực lượng của chúng ta. Đáng giận, tự nhiên dùng quỷ kế đê tiện như vậy!
Đôn Hoàng công chúa rất tức giận.
- Có thể tạo thành thành tích, đạt thành mục đích, mặc kệ là âm mưu dương mưu, đều là kế sách tốt.
Sở Vân nhìn rất thoáng. Kiếp trước hắn đã có trải nghiệm vô cùng phong phú, nhìn thấy những âm hiểm như vậy, tâm tình lại cảm thấy vững vàng hơn.
Hoa Anh đùa bỡn tâm kế, thực sự rất thủ đoạn. Sở Vân đã tự mình nói chuyện với những người gia nhập đội ngũ, lúc ấy hắn cũng không phát hiện chút sơ hở nào.
Đương nhiên, Sở Vân rất tin tưởng vào cảm nhận của mình. Chỉ có một lời giải thích duy nhất chính là, nội gian này là sau khi hắn gia nhập vào mới bị Hoa Anh xúi giục.
Đối với điểm ấy, Sở Vân cũng không có biện pháp. Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Nguồn: https://truyenfull.vn
Huống hồ, tuy hắn là hội trưởng, nhưng địa vị ngang hàng với các thư sinh khác.
Lòng người luôn thay đổi. Nếu hắn có thể hoàn toàn nắm trong tay, sẽ không còn là người, mà là thần.
Trận khảo hạch thứ hai, đúng là đội Hoa Anh tạm dẫn đầu, đội ngũ của Sở Vân chiếm vị trí thứ hai.
Cứ như vậy, tổng hợp lại thành tích trong hai lần, hai đội trở thành những đội tham gia trận khảo hạch thứ ba.
Lần lượt là Hoa Anh cầm đầu đội của hắn. Sau đó Sở Vân dẫn dắt đội của mình.