Chí Tôn

Chương 184 : Bá Nhạc tặng sách, Sở Vân cướp thuyền (thượng)

Ngày đăng: 23:32 20/04/20


Nhan Khuyết giơ ngón tay cái lên hướng về phía Kim Bích Hàm nói:

- Hành động của Thạch huynh, bội phục bội phục.



Kim Bích Hàm thoáng mỉm cười, mắt nhìn mọi người, vẻ mặt đầy đắc ý.



Bảo thuyền xuất phát. Mọi chuyện phát triển nằm ngoài dự kiến của Sở Vân. Hắn mang theo một đám người, tiến vào trong biên đêm đen tối.



Tương lai bất trắc, phong ba hiểm ác, đang đợi hắn, lại là cái gì đây?



- Đúng là đã đi rồi.

Bạch Mi đan sư đứng lặng trên đỉnh Thanh Sơn, nhìn Bảo thuyền xa dần, thở dài thật sâu.



Bên cạnh hắn là Phong Bá Nhạc tiên phong đạo cốt:

- Có gì có thể ngăn cản một nam nhân, đi bảo vệ người nhà của hắn? Đây mới là Sở Vân. Hắn thấy rõ chính mình, nắm chắc hành động của bản thân. Ngươi chưa phát hiện, tương lai của hắn sẽ thực sự khiến người ta chờ mong sao?



- Biết thế. Chẳng qua đứa nhỏ Kim Bích Hàm kia, cũng lên thuyền, thậm chí dốc hết học phần đổi thành Hỏa Sơn quy. Như vậy làm sao bây giờ?

Bạch Mi đan sư nhíu mày.



Phong Bá Nhạc cười ha hả a, lấy tay vuốt râu nói:

- Còn có thể làm sao bây giờ? Quốc chủ Đôn Hoàng quốc nhắc nhở lão phu chiếu cố. Tình hình như vậy, đành phải giao trực tiếp Chấn Cửu Tiêu cho nàng. Về phần quy định liên minh trong Thư Viện, cũng cố không hơn được. Trách nhiệm sau này, ta sẽ dốc hết sức đảm đương!



- Đại nhân, nếu cứ như vậy, chức vị viện chủ của ngài...



- Ngày xưa tam đại viện chủ có thể hy sinh như thế, Phong Bá Nhạc ta bỏ qua chức vị viện chủ thì đã là cái gì? Có đôi khi, ta đã muốn hưởng lạc thú lớn nhất của một bậc tiền bối, chính là nhìn hậu bối tiến lên, thay bánh xe cũ của lịch sử, hăng hái tiến về phía trước.
Nói xong, hắn thoáng nhìn thật sâu về phía Kim Bích Hàm, trong lòng cảm thấy khó hiểu.



Đối phương xuất sắc như thế, vì sao trong ký ức kiếp trước của mình lại không có chút tin tức gì về đối phương? Trong Đôn Hoàng hoàng thất, trừ một người, còn đang lưu lạc khắp nơi làm con rối trên tay các thế lực muốn chia cắt Đôn Hoàng.



- Ha hả a, hợp tung liên hoành, ly gián, thật sự là một cách giải quyết cho khốn cảnh.

Đúng lúc này, giọng nói của Phong Bá Nhạc, truyền vào trong lòng hai người.



- Viện chủ?

Thiếu chút nữa, Sở Vân và Kim Bích Hàm đã kêu thất thanh.



- Hừ, chớ lớn tiếng. Đến đuôi thuyền bên này.

Giọng nói Phong Bá Nhạc lại truyền tới.



Hai người không khỏi nhìn nhau, không biết vì sao Viện chủ bỗng nhiên hiện thân.



Không rõ hắn có mục đích gì.



Ở đuôi thuyền âm u, hai người nhìn thấy Phong Bá Nhạc.



- Tốt, người trẻ tuổi như nghé con mới sinh không sợ hổ, nên nắm chắc lòng mình, dũng cảm tiến tới. Chẳng qua cũng phải yêu quý bản thân thân, hiểu được tiến thối có chừng mực. Đương nhiên ta vẫn tín nhiệm Sở Vân. Lần này ta tới là muốn giao ngọc giản cho các ngươi. Hai người các ngươi có thể cùng học tập nghiên cứu.