Chí Tôn

Chương 204 : Đạo pháp Tăng Quang Thiểm Thải (hạ)

Ngày đăng: 23:33 20/04/20




Sở Vân trông thấy cảnh trước mắt, trong lòng càng thêm vui mừng. Dường như Phương Toái Không rất có uy tín trong quân, bản thân có tiềm lực, ngày sau liệt tên vào Dị Sĩ bảng. Hôm này thành công chém chết Phương Toái Không, giống như bớt đi một mối nguy sau này!



Sở Vân đã thu được thành công, cùng Phương Toái Không chiến đấu ở một nơi rất xa.



Bọn họ cũng không xông vào chiến trường, cùng đợi hai huynh đệ Phương gia tới.



Hơn nữa, lúc trước phó tướng của Phương Toái Không đã gửi ra một phong tín thư. Sau khi Phương Trúc nhận được, nhất thời giống như cây cổ thụ gặp gió, phong độ của trưởng tử Phương gia mất đi sự ung dung và bình tĩnh, sắc mặt lộ lên vẻ kinh nghi bất định.

- Xảy ra chuyện gì?

Hai mắt Phương Thiên Thương nheo lại, cảm thấy được việc chẳng lành, lập tức hỏi.



Vệ Khiếp xem qua cảm thấy ngạc nhiên.



- Thư gia bố trí mai phục tại Song Tử Hạp, phó tướng của tam đệ vụng về, chui vào giữa khe sâu. Hôm nay bị nhốt, đặc biệt về cầu viện.

Ngữ khí Phương Trúc có vẻ trầm trọng, sắc mặt cũng có chút âm trầm.



Phương Thiên Thương cười nhạt:

- Một tên phó tướng, chết thì cũng thôi. Chỉ cần tam đệ không sao, coi như không có chuyện gì lớn. Cho bọn chúng chống đối một lúc, ta lập tức sẽ lĩnh quân tới, quét sạch hạm đội của Thư gia.



Phương Trúc chậm rãi lắc đầu:

- Ta không yên tâm chính là tam đệ. Tam đệ vô cùng yêu quý Ưng Tường Hào. Hôm nay bảo thuyền Ưng Tường Hào bị bao vây trong khe sâu. Hắn tất nhiên xuất thủ để bảo vệ, tam đệ công kích mãnh liệt nhưng phòng thủ yếu kém, nghênh ngang để lộ sơ hở. Ta

lo rằng sẽ bị địch nhân áp chế!



Dáng vẻ tươi cười của Phương Thiên Thương bỗng nhiên dùng lại, lập tức đứng dậy, kêu lớn:

- Vậy còn chờ gì nữa? Mau phát binh tới Song Tử Hạp, giải cứu tam đệ!



- Nhất định là phải đi, bất quá, không nên để chúng ta đi một mình.

Hai mắt Phương Trúc híp lại, chợt lóe lên một đạo quang mang, nhìn Vệ Khiếp nói:
- Ngươi dẫn năm trăm tinh binh chuông đồng, bố trí mai phục tại cửa hẻm núi. Lúc đầu quân địch tiến vào hẻm núi, ngươi tạm thời bỏ qua. Chờ tới khi ta khai sát, ngươi liền chặn đường lui của địch.

Sở Vân dặn dò nói.



- Thuộc hạ tuân mệnh.



- Vũ Đại Đầu, ngươi thống lĩnh năm trăm sĩ tốt ẩn nấp trên đỉnh núi, chuẩn bị đá vụn cùng cung tên. Đợi Lưu Tinh Tiễn của ta bắn lên bầu trời, ngươi lập tức phát tiễn cùng đất đá bắn xuống hẻm núi.



- Thuộc hạ tuân lênh.



- Lão đa, người thống lĩnh đại đội trấn thủ chỗ sâu nhất tại hẻm núi. Đợi ta dụ bọn chúng qua đây, liền cùng nhau tập sát.



- Tốt!



...



- Nơi đây địa thế rất hiểm yếu!

Phương Trúc đứng trên bảo thuyền Thanh Trúc Hào ngưng thần nhìn về phía Song Tử Hạp, không khỏi chấn động. Địa thế Song Tử Hạp hiểm ác, đáng sợ. Nếu không Phương Toái Không không bị vây khốn như vậy, hắn thực sự không muốn chiến đấu tại chỗ này.



Khi nhận được quân tín, hắn lập tức thống lĩnh đại quân đi tới đây. Trên đường lại tụ họp với hạm đội thứ ba của Vệ gia tạo thành một đội quân khổng lồ, hướng tới đây.



Trong Song Tử Hạp, mơ hồ phát ra âm thanh.



- Vệ gia đảo chủ, cừu địch tập kích Vệ gia đảo của ngươi, bắt tộc nhân của ngươi làm tù binh đang ở ngay trước mặt ngươi. Lúc này cùng tam đệ ta ác chiến một trận, tất nhiên rất mệt mỏi. Lúc này Vệ gia đảo chủ tấn công nhất định thu được toàn thắng.

Phương Trúc cười nhẹ, đứng bên cạnh nói với Vệ gia đảo chủ.