Chí Tôn
Chương 21 : Trùng kích tu vi (Thượng)
Ngày đăng: 23:31 20/04/20
Xuất hiện một chuyện kỳ diệu. Trứng yêu thú giống như bọt biển, hấp thu ngụm máu của Sở Vân.
Trong nhất thời, hương khí càng thêm nồng đậm. Trên trứng Thiên Hồ phát ra một tia huyết quang tinh khiết.
Sở Vân thấy thế liền thoả mãn, từ trí nhớ kiếp trước hắn có được, biết rõ mỗi chi tiết khi ấp trứng. Biết rõ huyết quang càng tinh khiết, liền chứng minh chất lượng máu huyết càng tốt.
Tiến hành đến đây, bỗng nhiên trong mắt của hắn lóe lên một tia ngưng trọng. Trong lòng hiểu rõ, đã tiến hành đến bước mấu chốt nhất.
Bước thứ sáu, linh tính hô hoán (linh tính kêu gọi).
Mọi vật trên thế gian này, dù là cây cối hay sỏi đá, chim thú trùng cá, đều có là ba loại này.
Thân thể, hồn phách và linh quang.
Thân thể chủ lực, cái đó gọi là tự thể nghiệm. Hồn phách chủ tinh thần, người có hồn phách cường đại, tinh thần tràn đầy, trực giác cường đại. Mà linh quang, chủ trí tuệ ngộ tính.
Người bình thường suy nghĩ vấn đề, bỗng nhiên đốn ngộ, gọi là: tinh linh thanh minh. Tán thưởng một người có ngộ tính, sức sáng tạo phi phàm, liền khen hắn rất có: linh tính.
Linh quang càng nhiều, ngộ tính càng cao, trí tuệ bộc phát.
Người có hồn phách cường đại, cũng có thể là người ngu ngốc, bệnh tâm thần. Những người có bệnh này, suốt ngày tinh thần dồi dào, nhưng linh quang thưa thớt, trí tuệ rất kém, ngộ tính không đủ. Nói chuyện bừa bãi, quy luật sinh hoạt hàng ngày không đồng nhất.
Hồn phách sản linh, thân thể tồn linh. Đây là quan hệ giữa thân thể, hồn phách và linh quang.
Bước thứ sau này, ngự yêu sư phải dùng linh quang trong cơ thể, hô hoán linh quang của yêu thú trong trứng. Bước này rất trọng yếu, nếu không thành, cả quá trình ấp trứng sẽ thất bại.
Một mối liên hệ chặt chẽ, càng ngày càng mạnh, rốt cục đã đạt đến cực hạn.
Sở Vân hình như vừa nghe thấy một tiếng oanh.
Ở đây giống như thế giới trong mơ lúc nãy, chung quanh đều là bóng tối. Nhưng linh quang của mình lại tiếp cận dễ dàng, hơn nữa còn đem linh quang của Thiên Hồ, bao phủ vào trong linh quang của mình.
Đây là một cảm giác thân thiết không nói nên lời, từ trong lòng phát ra. Linh tính hô hoán, thành công quá gian nan!
- Phá trứng ra đi, ta đang đợi ngươi!
Lưu lại một đoạn tin tức nhau vậy, Sở Vân thu hồi linh quang của mình, sau đó rời khỏi ảo cảnh.
Trở lại hiện thực, hắn cảm thấy thân thể đều là mồ hôi, không còn chút sức lực nào, cảm giác giống như bị thủy triều tập kích.
Hai mắt hắn híp lại, như muốn ngã xuống đất, muốn được ngủ say một giấc.
Hắn cuốn đầu lưỡi, làm cho đau nhức trong vết thương tập kích hắn, toàn thân của hắn chấn động. Lúc này tuyệt đối không thể ngủ, nếu không toàn bộ công sức sẽ đổ sông đổ biển.
Cửa ải gian nan nhất đã vượt qua, lúc này càng không thể chủ quan, không thể để thành công đang cầm trong tay chạy mất.
Hắn đang đợi Thiên Hồ, từ trong trứng chui ra.
Đây cũng là bước thứ bảy —— phá xác trúc cơ.