Chí Tôn

Chương 217 : Chiến đấu bảo vệ Thiết Lung Đảo (hạ)

Ngày đăng: 23:33 20/04/20


Thiết lung thành dựa vào địa thế, ba mặt có núi vây quanh, có một mặt tường thành hướng về phía đại quân. Binh lực đại quân dù đông gấp bội, cũng không công được.



Thống lĩnh Trầm gia không kiên nhẫn được nói:

- Đại quân chúng ta vài vạn người, rốt cục lại để tên tiểu này chặn lại trên Thiết Lung Đảo nhiều ngày. Đã khiến bên ngoài chê cười, ngày mai tinh binh phi hầu của ta sắp xuất hiện, đoạt công tường thành. Thỉnh các vị tiếp ứng cùng ta!



Quần hùng vui mừng khôn xiết.



- Tinh binh phi hầu, nghe danh đã lâu. Rất giỏi tác chiến trên núi!



- Có tinh binh phi hầu, còn sợ không chiếm được Thiết Lung thành?



...



Ngày hôm sau, tinh binh phi hầu đã xuất hiện tấn công tường thành.



- Giao chiến tới bây giờ, rốt cuộc đã nóng lòng muốn xuất động tinh binh!

Sở Vân trên tường thành, khuôn mặt tiều tụy, mấy ngày chiến đấu kịch liệt, hầu như mỗi ngày chỉ ngủ một canh giờ.



Trông thấy tinh binh, sắc mặt hắn lúc này lạnh lùng, lẩm bẩm:

- Ngươi có tinh binh, lẽ nào ta không có con bài chưa lật?



Ầm ầm ầm!



Hắn vừa dứt lời, từ trên tháp cao trong thành hỏa thạch bắn ra vô số. Đầu tiên từ trên cao rơi xuống vẽ lên không trung một đường vòng cung, kèm theo trọng lực gào thét cắm xuống đất.



- Hỏa lực!

Sắc mặt thống lĩnh Trầm gia trắng như giấy, cái miệng há to, nghẹn họng nhìn tinh binh Trầm gia đảo bị thương vong vô kể. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn



Một lát sau, rốt cục hắn khiếp sợ phản ứng, thiếu chút nữa thổ huyết, vội vàng kêu lớn:

- Sở Vân thật giả dối, cất giấu hỏa lực mạnh như vậy, khiến tinh binh tổn thất hầu như không còn! Rút rút rút...
Người vừa nói chính là đại tướng Trầm gia Trầm Văn Bác. Khuôn mặt hắn âm ngoan hiểm độc, từng vượt lên Tuấn Kiệt bảng, luận về võ lực cũng chỉ kém Đoạn Thiên Nhai một chút.



Mấy ngày liền, hắn giao chiến cùng Sở Vân nhiều lần, không ít lần chịu thiệt thòi.



- Ha ha, ngươi lấy đầu của hắn, còn ta lấy thi thể hắn. Ta muốn để thi thể không đầu của hắn lưu lại trên tường thành, ba ngày ba đêm!

Đại Tướng Viên gia Viên Tái Bác cũng phụ họa nói.



Hắn thống hận Sở Vân càng thêm nồng đậm. Vết thương dài trên mặt, kéo dài từ mi mắt đến cổ hiện lên vẻ dữ tợn, đây chính là dấu tích thất bại khi hắn giao chiến cùng Sở Vân.



Hoa Anh cười mỉm:

- Ta chỉ lo lắng, tối nay Sở Vân sẽ đột phá vòng vây, hiên ngang đi ra.



- Chuyện này có gì đáng nói? Đêm nay ta tự mình lĩnh quân, không ngừng nghỉ trấn thủ trận địa bảo hộ doanh trướng!

Hai mắt Đoạn Thiên Nhai lóe ra quang mang sắc bén, lúc này hiên ngang đi ra.



Chiến đấu tới bây giờ, bất kể thế lực phương nào cũng đều tổn thảo trọng. Căm thù Sở Vân đến tận xưởng tủy, nhất là thắng lợi ở ngay trước mắt, chỉ thiếu một chút nữa thôi bất kể là ai cũng đều kiệt quệ chân khí.



Hoa Anh lại lắc đầu:

- Vật cưỡi của Đoạn Tướng Quân bị thương nặng, Sở Vân một lòng muốn chạy trốn, cơ hội chặn lại cũng không lớn.



Quần hùng đều im lặng không nói gì.



Đọan Thiên Nhai là dũng tướng mạnh nhất trong liên quân, đứng sau là Trầm Văn Bác, Viên Tái Bác cũng danh tướng trên quần đảo. Ba ngươi liên thủ mới có thể đánh bại Sở Vân. Thế nhưng muốn bắt sống Sở Vân, lưu lại tính mạng của hắn, việc này có phần khó khăn.



- Yêu thú của Sở Vân tương đối siêu phàm, thần tuấn dị thường. Không chỉ vô cùng thông minh, hơn nữa yêu nguyên còn vượt xa Đại Yêu thú bình thường, đạo pháp công kích tương đối mãnh liệt. Ta hoài nghi là Thiên Hồ yêu thú tuyệt phẩm!

Hoa Anh bỗng nhiên lên tiếng.