Chí Tôn

Chương 221 : Tuyệt Địa Phản Kích (hạ)

Ngày đăng: 23:33 20/04/20




- Yêu binh trong tay bọn họ đều vô cùng hoàn mỹ. Xem ra Thư gia cũng không biểu hiện bạc nhược như vậy, có không ít hàng tốt!



- Giết ba lão già kia, đoạt yêu binh của bọn họ!



Lại có ba vị tướng lĩnh hô lớn nhào tới.



- Tất cả cùng đối phó với tướng địch, chia ra đánh vào trận hình tinh binh của đối phương là hơn!

Hoa Anh lớn tiếng hô hoán, nhưng không ngăn cản được những tướng lĩnh khư khư cố chấp kia.



Tất cả các bộ phận liên quân, thiếu hụt tướng lĩnh lãnh đạo thống nhất, chỗ thiếu hụt này bắt đầu lộ rõ!



- Chết tiệt, không có tướng lĩnh trấn thủ đại doanh!

Trong đám quần hùng có người sợ hãi kêu lên, cảm thấy có chuyện chẳng lành.



Vốn hơn mười vị tướng lĩnh, bị Sở Vân giết chết không ít, rất nhiều tướng lĩnh đều vội vàng tấn công trong thành. Mắt thấy tinh binh chuông đồng tựa như phủ kín núi đồi, nhân lúc tướng lĩnh cuốn lấy nhau giao đấu, đánh lén qua đây. Các quân sĩ quần hùng phát hiện vô cùng lúng túng, chính mình không có tướng chỉ huy!



- Không phải hoảng hốt, còn có ta ở đây!

Hoa Anh dũng cảm đi ra, muốn bắn phi tiễn.



- Thư Thiên Hào ở đây, kẻ nào ngăn cản người của ta, giết!

Thư Thiên Hào cụt một tay cầm Đại Yêu đao như ác hổ chụp mồi, liều chết xông lên.



Hoa Anh cắn răng chiến đấu cùng Thư Thiên Hào.



- Mau vào chiến trường trong thành, điều các tướng lĩnh cứu thế trận!

Các thống lĩnh vừa hạ lệnh, vừa cầm đao kiếm đích thân tới chiến trận. Bọn họ cũng có vũ lực, cũng không phải giá áo túi cơm. Trong lúc loạn thế thân nắm giữ địa vị cao, chung quy lại cũng có chỗ hơn người.



Nhưng mà mệnh lệnh này, ngày sau phân tích lại trận chiến, có điểm nổi bật: "Thần trí hỗn độn hồ đồ, tự loạn đầu trận tuyến".



Trong thành tình thế nguy cấp, mệnh lệnh này truyền đến, đầu tiên khiến sĩ khí liên quân giảm sút, đều khiếp sợ chuyện đang xảy ra, thế tiến công đột nhiên ngừng lại.



Nhất thời Sở Vân cảm thấy áp lực giảm đi.



- Viện quân! Viện quân của chúng ta tới rồi! Là đảo chủ đích thân xuất chinh, các huynh đệ, viện binh của chúng ta tới rồi!

Không biết ai đó tại trên tường thành rống lớn.


Trong lúc này, Sở Vân đã chém chết cả ba viên đại tướng!



Toàn bộ chiến trường lặng thinh, mấy nghìn tên tướng sĩ liên quân nhìn Sở Vân, thân thể run lên, nơm nớp lo sợ.



- Lúc này không giết còn đợi đến lúc nào!

Vũ Đại Đầu rống lớn, sau đó Kim Bích Hàm từ trong thành chém giết ra, thế lực không thể đỡ được.



Sĩ khí quân sĩ liên quân tiêu tan hết. Mấy nghìn quân sĩ bị đội ngũ không đến trăm người truy sát, tình cảnh một mãnh hỗn loạn.



- Ổn đinh đầu trận tuyến!

Các thống lĩnh rộng giận, muốn khống chế lại cục diện.



- Chạy mau! Sở Vân đã chém chết ba đại tướng!



- Đoạn Thiên Nhai đã bị chém thành hai đoạn!



- Trần Văn Bác bị vặn gãy cổ!



- Viên Tái Bác bị bắn vỡ sọ lão, óc bắn trên mặt đất!



...



Bại quân điên cuồng hét lên, tin tức rất nhanh truyền khắp toàn quân. Thoáng chốc, quân tâm hoàn toàn tán loạn.



- Làm sao có thể?

Hoa Anh và Thư Thiên Hào đang chiến đấu kịch liệt, hai mắt trừng to, không thể tin được.



Rống!



Bất chợt một tiếng long rống, mạnh mẽ nổ vang đập vào lỗ tai hắn. Hắn bất ngờ không kịp phòng bị, thất thủ bị bắt sống!



Chuyện tình trên chiến trường thường nằm ngoài dự đoán của mọi người.



Liên quân suốt đêm cường công, không để ý mệt mỏi. Bị Thư Thiên Hào dẫn quân đánh tới, nắm được kẽ hở. Hai đầu đánh lại, liên quân đại bại. Quân sĩ liên quân hoảng loạn, giẫm đạp lên nhau, thương vong nhiều vô kể. Kẻ ngã nhào vào vách núi, hoặc có kẻ hoảng loạn chạy nhầm đường rơi thẳng xuống biển.