Chí Tôn
Chương 241 : Bắt cá lớn (hạ)
Ngày đăng: 23:33 20/04/20
Ầm!
Hắn không nói thêm lời nào, giương cung đã cài tên, bắn ra một mũi Lưu Tinh Tiễn.
Tiễn xuyên qua khoảng không, thoáng chốc vụt đến khiến cho thiếu chủ Viêm gia bất ngờ không kịp đề phòng liền bị bắn bay đi. Tõm một tiếng, bay xuống biển.
- Ngươi điên rồi! Cư nhiên dám giết ta!
Trong miệng Thiếu chủ Viêm gia phun ra máu tươi, từ dưới biển ngóc đầu lên. Trong ánh mắt nhìn về phía Sở Vân, kèm theo vẻ sợ hãi không thể che giấu.
- Ngay cả liên quân mười bốn gia đảo ta còn không sợ, lẽ nào sợ Viêm gia ngươi?
Sở Vân cười giễu cợt một tiếng.
- Ngươi thực sự cho rằng, trận chiến kia Viêm gia chúng ta dốc hết toàn lực sao?
Viêm Cơ Ti chau mày, lời lẽ đầy khiêu khích.
Ầm!
Sở Vân lại bắn thêm một tiễn, Viên Ti Cơ dốc toàn bộ sức lực chống lại. Nàng lùi lại phía sau năm bước, thân hình loạng choạng, dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Sở Vân.
Hai người Viêm gia rơi vào trầm mặc, sắc mặt vô cùng khó coi. Rốt cục bọn họ cho rằng, Sở Vân chính là người điên! Giết chính mình là một ý niệm điên rồ.
- Thiếu chủ, ngài hãy đi trước. Để ta ngăn bọn chúng lại!
Viêm Cơ Ti đứng chặn trước mặt thiếu chủ Viêm gia, lấy ra Hồng Ngọc Địch, đặt trên đôi môi mọng đỏ. Trong tiếng sáo du dương, một bầy Yêu Tước từ trong Tiên Nang đeo ở thắt lưng của nàng bay ra, dày đặc hướng về phía Sở Vân và Kim Bích Hàm.
Chỉ trong nháy mắt, bầy Yêu Tước chảy ra như nước, hơi nóng bốc lên không trung.
Mây mù dày đặc che trở thân ảnh thiếu chủ Viêm gia, giúp hắn thoát khỏi tầm mắt của đám người Sở Vân.
- Lẽ nào hắn thực sự chết tại bạo động ở hải vực Xà Tảo?
Sở Vân khẽ nhíu mày.
- Đi thôi, tránh đêm dài lắm mộng. Viêm gia cho rằng chúng ta đã rời đi, cho nên trong khoảng thời gian ngắn sẽ không đến đây. Thế nhưng lăng mộ Thiên La Hậu, rốt cục cũng ở gần đây. Bọn chúng có lẽ sẽ đến vớt.
Kim Bích Hàm cũng khuyên nhủ.
- Một tên đệ tử Trữ gia không có tên tuổi, chết tại bạo động Xà Tảo cũng chỉ là chuyện bình thường.
Viêm Cơ Ti cười nhạo, không hề cảm thấy mình đang bị bắt làm tù binh. Tính khí nàng nóng như lửa đốt, mang theo tích cách kiêu ngạo vốn có trong Viêm gia.
- Chúng ta đi thôi.
Cuối cùng Sở Vân điều khiển mật thuyền, rời khỏi hải vực này.
Sau nửa ngày, sóng biển ôm trọn bãi cát, trên hải đảo không tên nghênh đón một vỏ sò khổng lộ.
Vỏ sò mở ra, Trữ Phàm Trần từ trong vỏ sò chui lên, kim sa chấn động rơi xuống khắp người. Hắn phu ra một ngụm khí bẩn:
- Phù... Rốt cục cũng đã đi. Tên Sở Vân này rất can đảm, dám dừng lại ở đây thời gian dài như vậy. Ách!
Bỗng nhiên toàn thân hắn rung lên, nhìn vào khoảng không.
Ở nơi nào đó, một người một hồ một cung, đang hờ hững nhìn về phía chính mình.
- Đúng là thiếu hiệp Sở Vân quá bộ đến! Có thể gặp được Tiểu Bá Vương của Chư Tinh Quần Đảo, thực sự là vinh hạnh của tại hạ!
Chợt nhìn thấy Sở Vân lơ lửng giữa không trung, con ngươi của Trữ Phàm Trần liền co lại. Bỗng nhiên trên mặt liền hiện lên vẻ tươi cười đầy chân thành, hướng về phía Sở Vân chắp tay hành lễ, bộ dáng nho nhã ôn hòa không gì sánh được.
Giơ tay không muốn đánh dáng vẻ người tươi cười.