Chí Tôn

Chương 244 : Sở Vân, Ngươi là người điên (thượng)

Ngày đăng: 23:33 20/04/20




- Ngươi thực sự cho rằng chính mình nắm chắc phần thắng trong tay sao?

Trong mắt Sở Vân lóe ra tinh mang, giương cung cài tiễn, liền bắn ra Lưu Tinh Tiễn hướng về phía Trữ Phàm Trần.



Ầm ầm ầm!



Lần này hắn dốc toàn lực, tốc độ Lưu Tinh Tiễn nhanh như thiểm địa, thoáng chốc bay vụt đến âm thanh liên hồi không dứt. Giữa không trung liên tiếp bạo phát một khối ánh sáng màu trạm lam, bao phủ toàn bộ thân ảnh Trữ Phàm Trần.



- Thật đáng ghét, tệ đoan Định Tinh Cung xuất hiện rồi!

Sở Vân cắn chặt răng, cảm thấy song chưởng ớn lạnh tới tận xương tủy, không thể tiếp tục bắn.



Sau khi bị một trận mưa tiễn bắn xuống, Trữ Phàm Trần lại tiếp tục ổn định lại trận tuyến, trên người hắn đầy bụi đất, tóc tai bù xù, càn rỡ cười to:

- Ngươi bắn, ngươi bắn nữa đi! Vì sao không bắn? Ahaaa, đáng tiếc thật đáng tiếc! Vừa mới bị ngươi nắm bắt được thời cơ chiến đấu, nếu như ngươi có thể duy trì liên tục như vậy, e là tính mệnh của ta gặp phải nguy hiểm.



- Hừ!

Sở Vân hừ lạnh một tiếng, cũng hiểu được không cam lòng chịu. Tệ đoan Định Tinh Cung làm giảm đi rất nhiều uy lực của Lưu Tinh Tiễn Thuật. Trong vài trận chiến lần trước, Sở Vân cũng đã nhận ra điều này. Chỉ là độ chính xác trác việt của Định Tinh Cung khiến hắn không đành lòng vứt bỏ.



"Đánh với cường địch, Định Tinh Cung bị hư cũng có thể mất mạng. Nó không thích hợp với ta. Sau khi trở về, ta sẽ thay đổi yêu cung khác."

Hắn thầm hạ quyết tâm, đành phải vứt bỏ Định Tinh Cung đổi lấy yêu cung khác không bị hạn chế số lần bắn.



- Giờ đến lượt ta!

Trữ Phàm Trần thỏa mãn thở dài một tiếng, điều khiển Huyền Thanh Hạc bay tới chém giết.



Sở Vân không thể giương cung, chỉ có thể dựa vào Thiên Hồ vất vả chống lại.


- Sở huynh, nếu không đi e là không kịp mất!

Kim Bích Hàm gấp gáp kêu lớn.



- Huynh hãy đi trước. Ta tự có cách thoát thân, không giết người này, ta không cam lòng!

Sở Vân quát lớn.



- Ngươi điên rồi?

Sắc mặt Trữ Phàm Trần trắng bệch, lần này thực sự lúng túng, kinh hô.

- Một khi bị Viêm gia bắt, ngươi thực sự nghĩ rằng điều ước trong hòa đàm có tác dụng sao?



Trong mắt Sở Vân lóe ra thần quang, toàn tâm toàn ý tấn công. Thực lực của Trữ Phàm Trần đã nằm ngoài dự tính của hắn, càng khiến hắn kiêng kỵ. Nếu như để hắn

phát triển thêm nữa, sau này ắt còn đột phá?



- Bây giờ cho dù hy sinh Túy Tuyết Đao, cũng phải giết chết hắn, không thể để hậu họa về sau!

Sở Vân hạ quyết tâm, thế tiến công càng thêm hung mãnh sắc bén.



- Ta đã nói điều gì, tại sao chọc tức kẻ điên này!

Khí tức Trữ Phàm Trần bất thường.

- Sở Vân, ta nguyền rủa ngươi, ngươi sẽ không được chết tử tế!



Hắn thức sự nóng lòng, nếu như bị chặn lại, chẳng may bị Viêm gia bắt lại. Cho dù cả cuộc đời này hắn khổ cực âm thầm tích lũy thành quả e cũng khó có thể giữ được.