Chí Tôn

Chương 268 : Vương giả bí tàng, tân thế giới trong lòng đất (thượng)

Ngày đăng: 23:33 20/04/20




- Gia gia giáo huấn rất phải! Tôn nhi sẽ ghi nhớ trong lòng.

Đối mặt với lão tổ, Thiếu Chủ Viêm Gia lập tức cụp đuôi, biểu hiện vô cùng nghe lời.

- Hừ! Sớm muộn Thiên Hồ cùng Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi đều sẽ là của ta! Tạm để lại ở chỗ ngươi bảo quản một thời gian !



Thiếu Chủ Viêm Gia chợt liếc mắt nhìn Sở Vân, hừ lạnh một tiếng, sắc mặt vô cùng âm lãnh. Muốn đoạt được yêu vật, cách đơn giản nhất chính là trực tiếp giết chết Ngự yêu sư, khiến cho yêu vật biến thành vô chủ, trở lại thành yêu vật hoang dã. Sau đó lại dùng tiên nang kết hợp với thủ đoạn, bắt lấy yêu vật hoang dã. Bất quá Lão Tổ Viêm Gia không muốn giết Sở Vân, muốn giữ lại mạng của hắn, để dành thắng lợi trong chiến tranh.



Bởi vậy, muốn mưu đoạt Thiên Hồ cùng Ly Sơn Long Nhãn Hoa chỉ có thể cưỡng ép chặt đứng mối liên hệ linh quang của Sở Vân và chúng.



Điều này vô cùng phiền toái.



Không chỉ cần thủ đoạn đặc biệt, hơn nữa còn phải tốn một thời gian rất dài. Nơi này thiếu thốn điều kiện, cần trở lại Viêm Gia Đảo, mới có thể chậm rãi tiến hành.



Sắc mặt Sở Vân lạnh lùng, trên thực tế trong nội tâm hắn đang phi thường chấn động. Trên Thư Gia Đảo, không ngờ lại ẩn chứa một đám tinh nhuệ của Viêm Gia. Bọn chúng vào bằng cách nào, muốn làm cái gì?



- Tiến triển đến đâu rồi?

Lão Tổ Viêm Gia đột nhiên hỏi thăm.



Thiếu Chủ Viêm Gia lập tức báo cáo, nói:

- Vẫn kẹt tại cánh cổng kia, gia gia, chúng ta đã tìm nửa ngày, vẫn chưa tìm thấy phương pháp mở ra cái đại môn kia, đi xuống tầng kế tiếp.



- Để ta thử!

Lão Tổ Viêm Gia trầm ngâm nói.



Cảnh tượng kế tiếp, khiến cho Sở Vân vô cùng giật mình. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.


- Hai người các ngươi lưu lại trấn thủ nơi này.

Trước khi đi, suy cho cùng Lão Tổ Viêm Gia vẫn là dày dạn kinh nghiệm, lưu lại hai thủ hạ, canh gác con đường lui này.



Đi qua từng bậc, từng bậc cầu thang. Trên cầu thang, tro bụi đã đọng lại một tầng khá dày, dẫm lên trên giống như là đang đi trên bề mặt một đống tuyết. Dấu dày hãm sâu xuống dưới, ép chặt tro bụi, không ngừng phát ra thanh âm kẽo kẹt, kẽo kẹt.



- Thông đạo này thực dài...

Đi được ước chừng nửa khắc đồng hồ, vẫn chưa nhìn thấy điểm cuối. Có người đã bắt đầu cảm thấy sốt ruột.



Thông đạo giống như là một con đường thông thẳng xuống địa ngục, tầm mắt hoàn toàn bị che phủ, chỉ có thể nhìn rõ khoảng cách vài bước cầu thang phía trước, khiến cho lòng người cảm thấy cô tịch, vô cùng khó chịu.



- Sợ cái gì?

Lão Tổ Viêm Gia hừ lạnh một tiếng, điều khiến lão lo lắng chỉ có Hôi Tẫn Mã đang dò đường ở phía trước.



- Thông đạo này đến tột cùng thông đến nơi nào? Ta cảm thấy dường như là đã gần chạm tới đáy biển rồi.

Một lát sau, Thiếu Chủ Viêm Gia khẽ nuốt một ngụm nước miếng, thì thào nói.



- Ta cảm thấy rất không ổn, chẳng lẽ nơi này chính là hành lang bất tận trong truyền thuyết?

Có người chợt nghĩ tới chuyện gì, bỗng nhiên hoảng sợ nói.



Hành lang bất tận, chính là cơ quan yêu binh trong truyền thuyết, có thể khiến người rơi vào bên trong, vô luận là dùng đến tốc độ như thế nào, tiêu hao bao nhiêu thời gian, phía trước vẫn chỉ là lộ trình vô cùng vô tận, mạnh mẽ khiến cho người tiến vào hao tổn đến chết. Tốc độ của Lão Tổ Viêm Gia càng ngày càng chậm lại, rốt cục cũng nhíu mày, dừng hẳn lại.