Chí Tôn

Chương 349 : Tam cố mao lư! Mộng tưởng đại tướng quân

Ngày đăng: 23:34 20/04/20




- Thuyền linh!

Sở Vân thấy vậy lập tức chấn động. Yêu binh tấn thăng lến đến giai đoạn Linh Yêu đều sẽ thai nghén ra binh linh. Giống như Túy Tuyết Đao, chiến hạm Phi Thiên này cũng đã đạt đến giai đoạn Linh Yêu, tự nhiên sẽ có thuyền linh tọa trấn.



Ầm!



Thuyền linh ra tay, đánh ra một quyền. Trong chiến hạm Phi Thiên, hắn có được ưu thế sân nhà cực lớn. Sở Vân lập tức cảm thấy một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, hắn chỉ kịp dùng Túy Tuyết Đao che ở trước ngực, lập tức cảm thấy một luồng cự lực bành trướng ra, sau đó tầm mắt rối loạn, cảnh tượng hai bên nhanh chóng biến ảo, bên tai truyền đến tiếng gió vù vù. Chờ cho đến khi hóa thân thành hỏa cự nhân, trụ vững cước bộ

thêm một lần nữa, lúc này hắn mới phát hiện ra không ngờ bản thân mình đã bị một quyền của thuyền linh đánh bay ra khỏi phòng thuyền trưởng.



Hai tay hắn run run, vô cùng đau nhức, ngơ ngác nhìn bốn đại tướng vây công chiến hạm Phi Thiên, chiến đoàn dần dần rời xa. Thật lâu sau hắn mới thở ra một hơi, thầm nghĩ:

- Thuyền linh này tuyệt đối đã có tu vi gần đến Kiếp Yêu, bên trong thuyền, hắn quả thực quá kinh khủng. Không người nào có thể là đối thủ, có hắn trấn thủ, ta hoàn toàn không thể thu phục được chiếc chiến hạm này.







- Đã là ngày thứ ba!

Hoàng Hiếu mở cửa sổ ra, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, không khỏi thở dài một tiếng.



Trên bầu trời, mặt trời chầm chậm nhô lên, tản mát ra hào quang ấm áp. Hồng kiều cũng đang trong quá trình từ thanh sắc biến thành lam sắc, phối hợp với dương quang quang, khiến bầu trời sáng rực một mảng, nhưng lại mang theo một chút cảm giác lạnh lẽo. Nhưng chiến đấu trên bầu trời lại đang hừng hực khí thế. Mọi người vây công chiến hạm Phi Thiên, tiến hành một cuộc tiến công điên cuồng xưa nay chưa từng có. Cảnh tượng này, cho dù là dân bản địa trên Thải Hồng Đảo cũng là lần đầu tiên trông thấy.



- Trọng bảo xuất thế, sẽ có người tới chỗ ta sao?

Trong lòng của hắn không khỏi nổi lên nghi vấn này. Nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn vẫn vô cùng kiên định.



- Mặc kệ có người hay không ai đến, ta vẫn sẽ không buông tha!

Hắn mở cửa phòng, lấy ra một bộ ấm trà sứt mẻ, lẳng lặng pha trà, chậm rãi ngồi xếp bằng ở trước một chiếc bàn nhỏ, thưởng thức vị trà đắng chát xen lẫn vị ngọt ngào. Đây là một thói quen của hắn trong hơn bốn mươi năm qua.



Tam cố mao lư, phải là minh chủ ba lần đến mời, hắn mới có thể xuất sĩ.



Tam cố mao lư: Một hồi nổi tiếng trong tác phẩm Tam Quốc chỉ tả cảnh Lưu Bị 3 lần bái phỏng Khổng Minh.



Đây là nguyên tắc của hắn, vì nó hắn đã kiên trì hơn bốn mươi năm. Cho dù biến thành trò cười cho toàn bộ đảo dân, hắn cũng không chút nào để ý. Trà hắn uống cũng không phải là trà ngon, lá trà khô bại, hương trà như có như không, nước trà đắng chát. Loại trà này, Hoàng Hiếu đã uống trong bốn mươi năm, đã quen thuộc, nếu bây giờ uống trà ngon hơn hắn lại có chút không quen.



Nhân sinh như trà, trà như nhân sinh!



Nhân sinh của Hoàng Hiếu giống như là lá trà này. Hắn có tướng mạo xấu xí, thậm chí là xấu xí đến mức không chịu nổi. Hắn không phải thiên tài, từ khi ra đời đã khó sinh, mới sinh hình dáng đã xấu xí giống như một con khỉ rớt xuống nước. Hắn không thể tránh khỏi tự ti, nếu không phải là mẫu thân của hắn, có lẽ nhân sinh của hắn đã đi theo một nẻo đường khác. Hắn còn nhớ rõ, năm sáu tuổi, hắn mặt mũi đầy nước mắt, lảo đảo chạy về nhà, khóc lớn:

- Mẫu thân, vì cái gì bọn hắn nói hài nhi xấu xí, nói hài nhi đần độn? Hài nhi thực sự vừa xấu vừa đần như vậy sao? Những người khác đều bắt nạt hài nhi, không cho hài nhi chơi cùng.



- Sao Hiếu nhi của ta lại có thể vừa xấu vừa đần?

Mẫu thân ôm hắn vào trong ngực, ấm giọng an ủi. - Hiếu nhi nhà ta vừa thông minh lại vừa đáng yêu, chỉ là người ngoài không hiểu mà thôi.



- Thực sao?

Hoàng Hiếu lau nước mắt nhìn lên mẫu thân.



- Đương nhiên là như vậy.

Ngữ khí mẫu thân cực tràn đầy khẳng định nói.

- Giống như là Gia Cát Minh. Hắn cũng sinh ra trên Thải Hồng Đảo, nông canh trên đảo bốn năm, bị người đời gọi là nông phu. Ai cũng xem thường hắn, nhưng hắn lại được thăng làm Tể tướng, đánh bại Sở Bá Vương. Có thể thấy được người chính thức ưu tú, không phải người bình thường có thể phát hiện ra. Hiếu nhi, con có hiểu không?



- Gia Cát Minh?

Hoàng Hiếu ngẩng đầu, cái hiểu cái không. Dưới ánh mắt ôn hòa của mẫu thân, hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời.

- Nguyên lai con là người giống như là Gia Cát Minh, khó trách bọn hắn đều hiểu lầm con.


- Ha ha! Một hai kiện bảo vật sao có thể so sánh cùng đại tài của tiên sinh?

Sở Vân chắp tay, hít sâu một hơi, thần sắc chân thành nói.

- Người càng biết nhiều lại càng cảm thấy bản thân mình nông cạn. Người đi càng nhiều chốn lại càng cảm thấy bản thân nhỏ bé. Cao xử bất thắng hàn (ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh, ở càng cao thì đái càng xa), nhưng chí hướng vươn cao của tại hạ, sẽ không bởi vậy

mà cảm thấy nản chí. Tại hạ muốn bái tiên sinh mời tiên sinh là Đại tướng quân, khẩn cầu tiên sinh xuất sơn, trợ giúp tại hạ một tay.



Hoàng Hiếu sững sờ, nghẹn họng trân trối nhìn Sở Vân. Vận mệnh từng coi thường hắn, làm nhục hắn, chà đạp hắn, nhưng hôm nay lại hướng hắn nở nụ cười. Hắn thực không ngờ, thời khắc hắn chờ đợi suốt bốn mươi năm, lại tới một cách đột ngột như vậy, thế cho nên hắn cơ hồ tưởng rằng bản thân mình nghe lầm!



Khương lão hán đứng một bên gấp đến độ muốn dậm chân, khuôn mặt già nua cũng đã dàn dụa nước mắt nói:

- Hoàng Hiếu, ngươi choáng váng à? Không nghe rõ? Sở thiếu đảo chủ muốn bái ngươi làm Đại tướng quân kìa?



- A?

Hoàng Hiếu nghẹn ngào cả kinh, sự đáo lâm đầu, lại khiến cho hắn có chút tay chân luống cuống!



Hắn ngưng thần nhìn về phía Sở Vân, chỉ thấy Sở Vân khẽ cười, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thành khẩn. Trong lúc nhất thời! Trong đôi mắt Hoàng Hiếu, cảnh vật bốn phía đã biến thành trắng xóa, chỉ còn lại hai người hắn cùng Sở Vân!



Bốn mươi năm kiên trì, rút cục cũng đã có kết quả.

Tam cố mao lư, gặp được minh chủ!



- Mẫu thân! Mẫu thân trên trời linh thiêng, có thấy không? Tuy ta đã già, giờ phút này có chút muộn màng, nhưng cuối cùng vẫn chưa quá muộn!

Tâm tình Hoàng Hiếu gần như không kìm chế được. Hắn hít sâu một hơi, toàn thân khẽ run rẩy. Chậm chạp xoay người, chắp tay, tận lực giữ cho ngữ khí có chút bình thản nói:

- Được Thiếu đảo chủ coi trọng như thế, Hoàng Hiếu nguyện dốc hết sức khuyển mã báo đền công ơn!







- Mẫu thân! Hài nhi đi đây. Không biết bao lâu sau, hài nhi mới có thể trở về gặp người. Tuy Thiếu chủ danh tiếng vô lượng, kỳ thực thế cục lại đang tràn ngập nguy cơ. Hài nhi đã bái hắn làm chủ công, tự nhiên phải cúc cung tận tụy đến chết mới thôi...

Hoàng Hiếu quỳ gối ở trước mộ, cung kính thắp một nén nhang, dập đầu ba cái, lúc này mới chậm rãi đứng dậy.



- Yên tâm đi, Hoàng Hiếu đại thúc. Đại thúc không có ở nhà, ta sẽ thay thúc tảo mộ.

Khương Bối đứng ở một bên, mở miệng nói.



- Vậy thì phải cảm tạ Tiểu Bối ngươi rồi!

Hoàng Hiếu gật gật đầu, thở dài một hơi, nhìn gò núi này một cái thực sâu, sau đó dứt khoát quay người lại.



- Đến lúc rời đi rồi.

Sở Vân ngẩng đầu nhìn bầu trời, tranh đấu xung quanh chiến hạm Phi Thiên vẫn còn đang tiếp diễn. Bất quá bốn đại tướng, kể cả Thiết Ngao đã không xuất thủ nữa. Hiển nhiên sau khi thử nghiệm, bốn người biết rõ lợi hại của chiếc chiến hạm Phi Thiên. Cũng hiểu được, dưới tình huống này, bọn họ không có khả năng thu được bảo thuyền.



Đây đã là ngày thứ ba.



Trên bầu trời, Thanh hồng kiều đã có một mảng lớn biến thành lam sắc. Xích, chanh, hoàng, lục, thanh, lam, tử đây là đạo hồng kiều thứ sáu. Thải Hồng Đảo quanh năm đều bao phủ bởi hà vụ. Trên bến tàu, các đội thuyền lần lượt biến mất trong hà vụ, đám hà vụ này kỳ thực đều là Hồng Yêu. Vô số Hồng Yêu tạo thành một bình chướng cực lớn. Lúc này những đội thuyền tiến vào bên trong đang di chuyển một cách hết sức gian nan phảng phất giống như là bị sa vào một vùng đầm lầy. Đây là ngày cuối cùng Thải Hồng Đảo mở ra. Khi đạo tử hồng kiều trong bảy đạo hồng kiều hạ xuống. Xung quanh Thải Hồng Đảo sẽ bị biển sương mù bảy màu bao phủ, nếu kẹt ở trong đó cho dù đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón. Bên trong biển sương mù lấp lánh vô số ánh sao, đó chính là những bảo vật bị kẹt lại, lơ lửng ở giữa không trung. Cho đến lúc đó, biển sương mù sẽ trở ngưng tụ lại, trừ phi là có trong tay Hồng Yêu, nếu không căn bản là không có cách nào tiến vào, chứ đừng đề cập đến chuyện mang đội thuyền tiến vào.



Bởi vậy Sở Vân nhất định phải sớm ly khai, bằng không hắn cũng sẽ bị vây ở bên trong Thải Hồng Đảo một năm.



Đương nhiên cũng có rất nhiều người chủ động ở lại Thải Hồng Đảo. Mục đích của bọn hắn chính là các loại bảo vật trôi nổi ở bên trong sương mù. Trong 6 tháng cuối năm, sẽ có rất nhiều Hồng Yêu phiêu dạt ra bên ngoài, hà vụ sẽ trở nên thưa thớt, chính là thời cơ

vàng ngọc để thu thập bảo vật.



Chức nghiệp Ngự yêu sư thiên về ngoại lực là chủ yếu. Thường thường một đầu yêu vật kỳ lạ, có thể hoàn toàn cải biến nhân sinh của một vị ngự yêu sư, cùng với quyết định phương hướng phát triển của hắn. Hà vụ xung quanh Thải Hồng Đảo tựa như một mảnh bảo

địa có thể khai thác vô tận. Thường xuyên có nhân sĩ nắm chắc được thời cơ, đạt được một kiện bảo vật ở chỗ này, từ nay về sau quật khởi. Thậm chí có thể treo biển, đợi đến năm sau, tiếp nhận mời chào của các thế lực.