Chí Tôn
Chương 351 : Thiết Ngao rất hối tiếc
Ngày đăng: 23:34 20/04/20
Trong mái nhà đơn sơ, bụi mù lập tức nổi lên bốn phía, nồi, niêu, xoong, chảo, chén bát, giường, đệm, bàn ghế đều bị hất tung lên để lục soát.
- Báo cáo phát hiện ra một mật thất dưới lòng đất!
Một lát sau có một tinh binh báo lại.
- Quả nhiên...
Hai mắt Thiết Ngao sáng ngời.
- Mau dẫn đường!
Hắn tiến vào bên trong mật thất lại phát hiện bên trong trống không, vẻ mặt lập tức xầm xuống.
- Thiếu đảo chủ, chỉ là một cái mật thất trống không mà thôi!
Một vị tùy tùng nhẹ nhàng mà mở miệng nói.
Ba…
Thiết Ngao nhìn lại, người nói chuyện đúng là kẻ xúi dục mình lúc lúc trước. Lập tức nộ hỏa bốc lên, dáng một phát tát khiến hắn lăn quay xuống đất.
- Tên ngu xuẩn này, ngươi biết cái gì!? Tại sao nơi này lại có một mật thất, chuyện rõ ràng như vậy còn không hiểu được sao? Hiển nhiên là dùng để cất dấu bảo tàng! Mật thất lớn như vậy sẽ có bao nhiêu kiện bảo vật? Hoàng Hiếu này một mực che dấu thực lực của bản thân. Sống trên Thải Hồng Đảo nhiều năm như vậy, không biết đã vơ vét bao nhiêu bảo vật...Ta hận! Hôm nay, những thứ này đều rơi vào trong tay tên khốn Sở Vân kia rồi!
Thiết Ngao nghiến răng nghiến lợi. Bản thân vất vả ba ngày ba đêm, những thứ kiếm được căn bản là không thể so sánh cùng Sở Vân, thậm chí hai tiên nang của mình cũng bị Sở Vân đoạt mất. Vừa nghĩ đến hai chiếc tiên nang kia, Thiết Ngao lại càng thêm đau lòng.
- Hoàng Hiếu còn ẩn dấu thực lực? Điều đó không có khả năng, bọn thuộc hạ đã nghe ngóng tin tức của hắn trong mấy chục năm qua. Một người có thực lực mạnh như thế, cần gì phải ẩn giấu nhiều năm như vậy? Hắn
hoàn toàn không có lý do cần làm như vậy?
Các thân binh đều cảm thấy rất khó hiểu.
- Hoàng Hiếu có thể ẩn nhẫn đến tuổi này, tâm tính như vậy...
Thiết Ngao cảm thấy nội tâm không ngừng chìm xuống. Càng lý giải về Hoàng Hiếu hắn càng cảm thấy không ổn. Hết lần này đến lần khác, nhân tài như vậy lại bị Sở Vân đoạt được ngay ở trước mắt mình. Một cỗ hối hận tràn ngập trong trái tim của hắn.
- Mau điều tra xem, Sở Vân trước khi dời khỏi nơi này có mang theo thứ gì hay không?
Thiết Ngao bỗng nhiên nói.
- Báo cáo đích thực là có mang theo một vài đồ vật. Nhưng không biết cụ thể là cái gì, bởi vì bị vải đen bọc kín. Ước chừng có hơn mười kiện.
Rất nhanh thân binh đã thu thập tình báo, hợp thành một bản báo cáo.
- Nhất định là bảo rương. Mười mấy kiện...
Thiết Ngao cảm thấy trong lòng nhỏ máu, âm thầm tự trách mình:
- Bội phục ! Bội phục! Hoàng Tướng quân quả nhiên không phải nhân vật tầm thường, hôm nay vừa nói chuyện một lúc đã khiến cho ba người chúng ta mở rộng tầm mắt. Trong mắt ta, cho dù Gia Cát Minh lãnh binh tác chiến, cũng không bằng các hạ được.
Lão Ngư Vương thần sắc chân thành, trên mặt vẫn còn vương vấn một tia rung động. Vừa mới trao đổi một lúc, đã khiến cho hắn hoàn toàn nhận thức được tài hoa của Hoàng Hiếu.
- Xấu hổ quá, không dối gạt Hoàng Tướng quân. Vừa nãy ba lão đầu tử chúng ta vẫn còn đang chỉ trích tướng quân các hạ. Ai! Già rồi đâm ra hồ đồ mà!
Kiều Lão Hầu Tử day day chán, thở dài nói.
- Khó trách Thiếu đảo chủ lại bổ nhiệm ngài nhậm chức đại tướng thủ tịch. Lão Hồng Thương ta ủng hộ ngài, ngày sau ai không phục, chính là hắn có mắt không tròng.
Thái độ Lão Hồng Thương thay đổi một trăm tám mươi độ, vỗ vỗ ngực cam đoan.
- Bất quá...
Trong mắt lão hiện ra vẻ nghi hoặc.
- Nghe nói Hoàng Tướng quân một mực ở trong Thải Hồng Đảo, chưa từng lĩnh binh bao giờ. Sao lại có thể quen thuộc với việc tác chiếc như vậy, không khác gì một vị lão tướng thân kinh bách chiến nơi sa trường?
- Ha ha!
Hoàng Hiếu nghe vậy cười nói.
- Không dối ba vị. Tại hạ trên cầu vồng đảo có trồng một luống rau. Lúc nhàn hạ, thường coi cây rau như chiến hạm, dùng một chút thủ đoạn của ngự yêu sư mô phỏng hải chiến. Rau quả sinh trưởng, hợp với thiên địa đại đạo. Mỗi quá trình thành thục của cây rau chính là một lần biến hóa của trận hải triến. Dần dà tích lũy được kinh nghiệm cùng tâm đắc.
Ba lão tướng quân nghe vậy, nhịn không được trợn tròn mắt. Thẳng cho đến khi Hoàng Hiếu ly khai, bọn họ mới yên lặng trở lại đình viện, hơn nửa ngày mới thở dài cảm khái.
- Pháp môn luyện binh như vậy, quả thực là văn sở vị văn, kiến sở vị kiến. (mới nghe, mới thấy lần đầu)
- Khó trách chiến thuật của hắn lại có tạo nghệ sâu đến như vậy. Đối thủ của hắn chính là thiên địa, hắn bái thiên địa làm thầy!
- Vẫn là Thiếu đảo chủ anh minh. Có được một phụ tá như vậy, Thư gia đảo chúng ta sợ gì không hưng thịnh? Ha ha!
Rung động qua đi, một niềm vui sướng tràn ngập trong lòng ba lão tướng quân. Ba người liếc mắt nhìn nhau, đều ngửa đầu cười ha hả.
- Thế sự động tất giai học vấn, nhân tình luyện đạt tức văn chương (Hiểu thế sự đều do học vấn, thạo nhân tình bởi hiểu văn chương). Trên cơ bản ta đều đã bái phỏng tất cả các tướng lĩnh, làm như vậy cũng sẽ không khiến Thiếu chủ quá khó xử.
Trên đường trở về, Hoàng Hiếu chợt nở một nụ cười. Tuy hắn bị nhốt trên Thải Hồng Đảo nhiều năm, nhưng cũng không phải là hạng người tính tình quái gở. Hắn dùng tài hoa của bản thân, mạnh mẽ thuyết phục toàn bộ văn thần võ tướng của Thư gia. Trong nháy mắt đã trôi qua một tháng. Thư gia thành, diễn võ trường.
- Hoành tảo thiên quân!
Vũ Đại Đầu hét lớn một tiếng, huy động Thiết Tuyến Long Du Thương.