Chí Tôn
Chương 361 : Chủ nhân cho ăn
Ngày đăng: 23:34 20/04/20
Sau khi yêu thú tấn thăng lên đến cấp độ Linh Yêu, đã có thể hóa thành hình dáng của nhân loại. Y phục trên thân, chính là do lớp da lông phía bên ngoài biến thành. Váy áo đối với thiếu nữ Thiên Hồ mà nói chính là bộ lông trắng như tuyết bên ngoài của nàng. Đích thực chỉ cần gột qua một chút là lại có thể sạch sẽ.
- Ăn những đan dược này đi.
Sở Vân lấy ra một lọ đan dược, mở nắp bình đổ ra ba viên.
- Chủ nhân cho ăn!
Thần Huy ngả vào bờ vai Sở Vân, ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to, hé chiếc miệng anh đào ra, hình dáng vô cùng kiều mị, xinh đẹp.
- Ha ha!
Sở Vân cười rộ lên. Quan hệ giữa yêu thú cùng chủ nhân càng mật thiết, yêu thú sẽ càng làm nũng.
- Hài tử tinh nghịch này!
Hắn duỗi ngón tay ra, vuốt vuốt chiếc mũi tinh xảo nhỏ nhắn của thiếu nữ Thiên Hồ, làm cho nàng cười lên một tiếng. Lúc này mới đưa viên đan dược màu đỏ vào trong chiếc miệng nhỏ nhắn của nàng. Đan dược vừa vào trong miệng đã tan ra, viên đan dược này là lương đan được luyện chế dành riêng cho yêu thú, được điều chế từ một vài loại dược tài rất đắt giá. Đây chính là chỗ tốt khi sau lưng có thế lực. Đổi lại là kiếp trước, Thiên Hồ sao có thể được ăn những loại lương đan cao cấp như thế này?
Bất quá, đối với loại lương đan này, Sở Vân vẫn có chút không vừa ý.
Yêu thú đạt đến giai đoạn Linh Yêu có thể tự chủ chiến đấu. Bất quá phong cách chiến đấu, vẫn tuân theo phương hướng đào tạo của ngự yêu sư từ trước đó. Bởi vậy Linh Yêu hoang dã, mặc dù thu phục được, nhưng khi tiến hành chiến đấu thường thường sẽ không ăn
khớp cùng với ngự yêu sư. Phong cách chiến đấu của chúng đã được cố định. Muốn cải biến phong cách này, còn khó hơn nhiều so với việc bồi dưỡng từ nhỏ. Cho nên yêu thú được ngự yêu sư bồi dưỡng, đào tạo từ lúc còn nhỏ, có được sức chiến đấu cao hơn yêu thú phổ thông rất nhiều. Truyện Tiên Hiệp
- Trong thâm sơn cũng có không ít Linh Yêu chiếm cứ một ngọn núi làm địa bàn. Điều kiện tốt như vậy, hoàn toàn có thể để cho Thiên Hồ tiến hành huấn luyện tự chủ chiến đấu. Chỉ cần Thiên Hồ có thể tự chủ chiến đấu, tinh lực của ta sẽ được giải phóng, có thời gian rảnh rỗi để đào tạo những yêu vật khác.
Sở Vân vừa ăn lương khô, vừa vạch ra kế hoạch.
Ầm!
Đúng lúc này một tiếng nổ thật lớn như sét đánh bên tai truyền đến. Trong lúc nhất thời Sở Vân cảm thấy cự thạch dưới thân lắc lư.
- Chuyện gì vậy?
Hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy phía xa xa khói bụi mờ mịt, cuộn thẳng lên trời. Trong đám khói bụi, có một đầu yêu thú hình người khổng lô, dần dần lộ ra. Đầu yêu thú này cao như một ngọn núi, toàn thân được phủ một bộ lông dài màu xanh đen. Nó có mặt người, nhưng là mặt xanh nanh vàng, làn da trên khuôn mặt nhăn nhúm giống như là của một vị lão nhân. Một đôi mắt sáng quắc, lộ ra hung sát khí. Thân thể của nó giống như là vượn núi, hùng tráng, vạm vỡ