Chí Tôn

Chương 375 : Kinh Khủng Liêm Đao Thảo

Ngày đăng: 23:34 20/04/20


Chúng nữ thăm dò chiến trường, rất nhanh phát hiện ra chỗ dị thường. Khi các nàng phát hiện ra dấu hiệu độc môn của Vạn Thú Vương trên địa đàn, lập tức tình cảm kích động.



- Truyền thừa của Vạn Thú Vương!

Tiểu Phi Yến kinh hô, chỉ bằng một câu nói đã nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người.



- Vạn Thú Vương trước khi chết đã bố trí nơi truyền thừa ở giữa khu rừng vô tận.

Mấy nghìn năm qua, cũng không ai phát hiện.



- Then chốt là rừng rậm vô tận kéo dài vô cùng, lại có sương mù quanh năm không tiêu tán.

Vì vậy truyền thừa Vạn Thú Vương dần dần trở thành một loại khẩu hiệu khích lệ sĩ khí nhân tâm.



- Thật không ngờ, hôm nay, ngay trước mắt chúng ta lại xuất hiện đầu mối này!



- Năm đó Vạn Thú Vương tung hoành thiên hạ, liếc nhìn thế gian bằng nửa con mắt, được xưng là vua của vạn thú, yêu thú trong tay ngàn vạn, không thể tính hết, không có người nào dám chính diện tranh đấu với Vạn Thú Vương. Truyền thừa của hắn rốt cuộc là cái gì?



Chúng nữ đều hưng phấn đến mức không kềm chế được, trên mặt tràn đầy vẻ kích động.



- Ngươi biết những gì? Điện Mang Lôi Mao Thụ này có liên quan tới truyền thừa của Vạn Thú Vương sao?

Ánh mắt Dịch Yên nhìn Sở Vân còn nóng rực hơn lúc trước. Sở Vân vừa ra tay, nhất thời khiến nàng nhìn "Dịch sư lưu phái" với cặp mắt khác xưa.



- Ta kỳ thực cũng không rõ lắm, chỉ là cảm giác mà thôi.

Sở Vân sờ mũi, bất đắc dĩ cười khổ nói.



- Thế nhưng tại sao ngươi không hề kinh ngạc?

Dịch Yên nhìn Sở Vân, luôn cảm thấy thiếu niên trước mặt mình đang che giấu rất nhiều thứ, rất có mùi vị thâm trầm khó dò. Đọc Truyện Online


Ngọn núi trước mặt đã tạo thành điểm cuối của con đường, chúng nữ không khỏi bắt đầu suy đoán.



- Mọi người mau nhìn xem, con đường phía sau biến mất rồi!

Bỗng nhiên có người đột nhiên kêu lên.



Mọi người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy sương mù dày đặc bỗng nhiên giống như thủy triều, bắt đầu ùn ùn kéo tới, nhanh chóng che lấp con đường vừa đi.



Sương mù dày đặc, giống như một bức tường dày, cao tới hơn mười trượng, che chắn trước mặt mọi người.



Sau một lúc hơi hoảng loạn, mọi người dần dần trấn định lại. Các nàng đều nhìn về phía Hoa Mai, Dịch Yên và Sở Vân. Dọc theo đường đi, ấn tượng tin cậy của ba người bọn họ đã thâm nhập vào trong lòng mọi người.



- Đường đi tới đây đã bị phong bế, xem ra chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.

Hoa Mai nhẹ nhàng thở dài.



- Ngọn núi này hình như có chỗ cổ quái, không thể coi thường.

Dịch Yên cau mày, trong đôi mắt mờ mịt bao phủ một tầng ưu sầu.



Sở Vân lúc này phun ra một ngụm trọc khí, mở miệng nói:

- Những thứ này đều là Kinh Khủng Liêm Đao Thảo, không phải thực vật bình thường.



- Kinh Khủng Liêm Đao Thảo?

Trong lúc nhất thời, chúng nữ đều bị lời nói của hắn hấp dẫn.