Chí Tôn
Chương 458 : Đối mặt với Cuồng Nho Tướng Quân
Ngày đăng: 23:34 20/04/20
Hắn cần phải điều động một bộ phận từ chiến trường Thiết gia để trở lại phòng thủ đại bản doanh Thủy gia.
Hắn tìm đến quân sư Trinh Hữu Tài thương nghị, trong giọng nói mang theo cảm giác vô cùng hối hận:
- Trước khi đi, ta đã từng khoa trương trước mặt Giang Hán Quốc chủ, nói không đến một tháng là có thể thống nhất Chư Tinh Quần Đảo. Thế nhưng hiện tại, thời hạn một tháng đã trôi qua. Ai, ta đã quá coi thường thằng nhãi Sở Vân này. Thật không ngờ, ngay cả hậu duệ của Kiếm Vương Yến Đông Lưu cũng không thể giết chết hắn!
- Sớm biết như vậy, ta nên tự mình xuất thủ. Ta đã bị tên tiểu tử Sở Vân lừa!
Hắn thở dài nói.
- Trong lịch sử Tinh Châu, luôn luôn có một số kỳ tài mới, có thể vượt xa dự liệu của người thường. Rất hiển nhiên Sở Vân chính là nhân vật như vậy, thực ra mà nói, ta cũng nghĩ Yến Đông Lưu chắc chắn sẽ giết chết hắn. Chuyện này cũng không thể trách chúng ta, mà chỉ có thể nói Sở Vân đã vượt qua người tầm thường.
Trinh Hữu Tài có vóc dáng gầy gò, râu dài, trán cao, dường như trí tuệ và suy tính cao thâm khó lường.
Hắn ngừng lại một chút, lại tiếp tục nói:
- Hiện nay, vấn đề lớn nhất chính là phải nhanh chóng thống nhất Chư Tinh Quần Đảo, không để cho các thế lực quốc đảo khác có thời gian và cơ hội nhúng tay vào. Kế hoạch này, chúng ta đã đầu nhập rất nhiều vật tư và nhân lực, kinh doanh mấy trăm năm mới tạo ra một bước tiến như vậy. Một khi kéo dài thêm nữa, chúng ta nhất định sẽ thất bại. Cho nên cần phải nhanh chóng tìm ra cơ hội quyết chiến, sau đó đánh một trận đánh bại liên quân Thiết gia và Thư gia.
- Đây vốn chính là kế hoạch của chúng ta. Chúng ta cường công Thiết gia, chính là bước đầu tiên để thực hiện kế hoạch này. Thế nhưng, thật không ngờ tên Sở Vân lại có bản lĩnh, gây lên hỗn loạn như vậy.
Cuồng Nho Tướng Quân nhíu mày.
- Hắn là một kẻ có biến số. Trên người hắn nhất định có thủ pháp gì đó, ta không thể tính ra được. Ta từng nghe nói Vạn Thú Vương có môn đạo pháp Vô Tướng Thuật, có thể che đậy cảm ứng của thiên địa, đối phó được yêu kiếp. Rất có thể trên người hắn cũng có được môn đạo pháp này.
Trinh Hữu Tài suy đoán nói.
Nhưng Cuồng Nho Tướng Quân không nói thêm gì nữa, đứng phắt dậy, đi ra bên ngoài.
- Tướng quân, ngài muốn đi đâu?
- Mất bò mới lo làm chuồng, trong khi còn chưa muộn ta sẽ đích thân xuất thủ, bóp chết biến số này!
Sau khi Cuồng Nho Tướng Quân nói xong những lời này, liền bay thẳng lên trời.
Hai ngày sau.
- Rốt cục quân Thủy gia đã tách ra, cứ như vậy, mục đích của chúng ta đã thành công. Bây giờ chúng ta nên rút lui.
Lúc này nhận được quân tình, cũng không ham chiến tham công, quyết định hạ lệnh rút quân.
Nói đến đây, giọng nói của Cuồng Nho Tướng Quân không kiềm chế được liên run lên, bao hàm một loại tình cảm động lòng người. Hắn chăm chú nhìn về phía Sở Vân mà nói.
- Ngươi cũng hiểu được ý nghĩa của hòa bình sao? Mấy trăm vạn năm nay, trên Chư Tinh Quần Đảo đều là chiến tranh, phụ mẫu phải nhìn con lên chiến trường, phần lớn tình nhân hoặc là thê tử phải nghe tin báo tử. Trong ký ức của ta, Chư Tinh Quần Đảo luôn tràn ngập đau thương. Mọi người rất mong muốn hòa bình. Từ hòa bình trong mắt mọi người đã trở thành khát vọng lớn lao, giống như mộng ảo.
- Thế nhưng cũng không phải là không thể. Yêu vật số mệnh của năm vương giả giao cho một người có thành tựu cường giả Vương Cấp có thể sẽ đạt được thành tựu khai thiên lập địa, xây dựng sự nghiệp vĩ đại của một quốc gia. Các ngự yêu sư sở hữu yêu vật số mệnh nhiều năm như vậy, bọn chúng đều là thân gia hoàng tộc, rồng trong loài người. Không ai phục ai. Căn bản tất cả mọi chuyện rất chớ trêu hay sao? Năm đầu yêu vật bảo vệ Chư Tinh Quần Đảo không cho ngoại nhân xâm phạm, được nhân dân trên Chư Tinh Quần Đảo cảm tạ cũng chính là nguyên nhân chính dẫn tới nỗi thống khổ và đau thương!
Ngừng lại một chút, Cuồng Nho Tướng Quân dùng ngữ khí rất chân thành nói với Sở Vân:
- Ta cảm thấy thống nhất Chư Tinh Quần Đảo, khiến cho nhân dân quá nhiều khổ cực, mấy trăm vạn năm nay cũng không có được hòa bình! Hòa bình sẽ mang đến hạnh phúc, sẽ không còn đau thương do chiến tranh gây lên, người người an cư lạc nghiệp, người thân
đoàn tụ, mọi người trở nên thân thiết. Bất luận là kẻ nào cũng đều không muốn vì chiến tranh mà phải xa gia đình. Mọi người cũng sẽ có ruộng đồng, có cuộc sống yên ổn. Đây chính là khát vọng ẩn chứa trong lòng mỗi người dân trên Chư Tinh Quần Đảo!
- Tiểu Bá Vương, ngươi cảm thụ được loại khát vọng này sao? Chỉ cần ngươi thu tay lại, hòa bình sẽ hiện ra trước mắt.
Nói đến đây, dĩ nhiên Cuồng Nho Tướng Quân khom lưng cúi đầu trước Sở Vân.
- Ta khẩn cầu ngươi thu tay, không để nên vì ân oán riêng tư, nhiệt huyết sôi trào mà bỏ mặc nỗi thống khổ của dân chúng.
- Cuồng Nho Tướng Quân...
Bạch Miễn lộ rõ vẻ xúc động, hắn hoàn toàn không ngờ rằng, Cuồng Nho Tướng Quân sẽ nói ra những lời như vậy. Xúc động như vậy, xót thương như vậy, hòa bình, liên mình, những điều này đều dẫn phát mãnh liệt trong lòng hắn.
Chán ghét chiến tranh, chán ghét chiến đấu, chét thấu xương thấu thịt.
Thế nhưng trong tình thế bắt buộc, bản thân Thỏ Tướng Quân cũng không ngờ chính mình trở thành võ tướng trên sa trường.
Bỗng nhiên Bạch Miễn cảm thấy, dường như chính lần đầu tiên nhận thực được bản chất thực sự của Cuồng Nho Tướng Quân. Trong mắt nam tử này, không chỉ bội phục có chiến lực của hắn, mà còn đồng cảm với ước vọng truy cầu hòa bình, thương xót dân chúng của
hắn.
"Cuồng Nho Tướng Quân, thực sự rất lợi hại!"
Sắc mặt Sở Vân không hề thay đổi, nhưng thực tế cũng không nói thành lời, giật mình không ngớt.
"Cuồng Nho Tướng Quân, Cuồng Nho... Cuồng ngạo chỉ là lớp ngụy trang, thật không ngờ tài ăn nói của hắn rất rất lợi hại, giống như một nho sinh. Đúng là trắng đen lẫn lộn, chỉ hươu nói ngựa. Rõ ràng là Giang Hán Quốc xâm lược, nhưng lời hắn nói rất có đạo lý, khiến hắn trở thành người cứu vớt sinh linh trong lúc dầu sôi lửa bỏng! Nếu như ta ở kiếp trước, e là lúc này trong lòng sớm đã dao động, không còn ý chí chiến đấu?"