Chí Tôn
Chương 46 : Mãnh Hổ bi thương, phối phương cứu chữa Bích Lạc Hải Đái (hạ)
Ngày đăng: 23:31 20/04/20
Trong bầu không khí trầm mặc, Vũ Đại Đầu chợt thốt lên một câu đầy hùng hồn. Nhắc đến Thư Thiên Hào, trên khuôn mặt hắn tràn đầy kính ngưỡng cùng sùng bái. Hắn vốn là cô nhi, trong thời chiến, sinh mạng lúc nào cũng có thể bị uy hiếp. Thư Thiên Hào xuất hiện cứu hắn một mạng, hơn nữa còn mang hắn về Thư gia đảo nuôi dưỡng. Từ đó về sau, hắn chính là cánh tay trái của Thư Thiên Hào, sai đâu đánh đó, trung thành cùng tận tâm. Cho dù là nơi nước sôi lửa bỏng, chỉ cần Thư Thiên Hào mở miệng, hắn tuyệt đối sẽ không chút nào do dự nhảy vào.
- Các ngươi không hiểu đâu, hình ảnh đó đã khắc sâu vào tâm trí ta, cho dù là cả đời này cũng sẽ không thể nào quên được.
Khi hắn nhắc đến tình cảnh được cứu khí còn bé, trong ánh mắt tràn đầy tình cảm sâu nặng, khiến cho người khác động dung.
- Khi đó khắp nơi đều là khói lửa! Ta đã tin chắc rằng mình phải chết rồi, nhưng đúng giây phút đó, một thân ảnh lao ra từ trong biển lửa! Hắn cầm trong tay đại đao sáng như tuyết, hỏa diễm lượn lờ quanh thân, địch nhân phảng phất giống như cũng bị khí thế của hắn chấn nhiếp, không dám càn rỡ. Thân hình hắn cao lớn như núi, giống như là một vị thiên thần hạ phàm.
Sắc mặt Vũ Đại Đầu bởi vì quá chén trở nên đỏ bừng, trong miệng phát ra tiếng ú ớ.
Hai mắt của hắn xa xắm phảng phất giống như là xuyên thẳng thời không, trong mắt lệ quang óng ánh, ánh mắt tràn đầy hồi tưởng cùng sùng bái.
Sở Vân âm thầm thở dài, hắn chợt ngộ ra một điều. Kiếp trước nghĩa phụ Thư Thiên Hào chết trong tay Tàn Lang, kiếp này, Sở Vân sớm cảnh báo, có thể cải biến điều đó.
Nhưng chuyện này vẫn xa xa chưa đủ, cho dù tương lại thành công tiêu diệt Tàn Lang, cứu sống Thư Thiên Hào, điều này cũng xa xa chưa đủ.
Thư Thiên Hào còn sống, nhưng tâm của hắn đã chết. Đã mất đi cánh tay trái, không có ý chí chiến đấu, Thư Thiên Hào không còn là Chư Tinh Mãnh Hổ. Sở dĩ hắn vẫn còn có thể trụ vững được, là vì hắn mang trên vai trọng trách.
Không hơn.
Lúc này, Sở Vân tỉ mỉ thuật lại phương pháp điều chế phối phương cho Lão Hồng Thương, hơn nữa còn nghiêm túc dặn dò lão, tuyệt đối phải giữ bí mật này. Lão Hồng Thương vỗ ngực cam đoan. Tuy rằng nội tâm lão có chút hy vọng nhưng không nhiều.
Lão đã sớm thừa nhận tiềm lực của Sở Vân, nhưng dù sao lúc này Sở Vân vẫn chỉ là một thiếu niên mười ba tuổi mà thôi. Sự việc của Bích Lạc Hải Đái, lão đã thử qua rất nhiều phương pháp. Chủ ruộng muối trên Thư gia đảo đều bị loại quái bệnh này khiến cho sứt đầu mẻ trán. Sở Vân tùy ý nói ra một bản phối phương, sao có thể là pháp môn cứu trị tận gốc?
Không chút nào thực tế.
Bất quá Lão Hồng Thương vẫn quyết định thử một lần. Thần sắc nghiêm túc của Sở Vân lại để cho lão cảm thấy việc này có chút cơ hội chuyển biến. Dặn dò xong việc này, Sở Vân lại quay đầu về phía Kiều Lão Hầu Tử.
- Kiều gia gia, thời gian sắp tới, ngài cố gắng bắt đầu thu thập tất cả quả chuông đồng của những cây dừa này. Trong tương lại sẽ có tác dụng rất lớn!
- Chuông đồng?
Kiều Lão Hầu Tử sững sờ.
Mỗi một cây dừa Chuông Đồng, đến kỳ thu hoạch, đều sẽ cho ra ba quả dừa sữa cùng mười lăm quả chuông đồng. Dừa sữa có giá trị rất lớn trong thương nghiệp, còn quả chuông đồng chỉ có thể mang cho tiểu hài tử làm đồ chơi, hoàn toàn là đồ phế thải.