Chí Tôn

Chương 477 : Hồng Thường phong ba

Ngày đăng: 23:35 20/04/20




Sau bốn ngày lênh đênh trên biển, đám người Sở Vân cũng bước chân tới đất Đôn Hoàng quốc.



- Ở đây hẳn là một đoạn trong bờ biển Điền Binh. Ở đây rất gần với thành trì ven biển, là Thành Trân Châu. Chúng ta từ Thành Trân Châu, thông qua cánh cửa bí mật Bảo Thạch, truyền tới Thành Trớ Chú. Nơi đó hẳn là có một chợ đêm, đang buôn bán giấy thông thành vào Thành Cổ. Muốn đi Sa Nhãn ở Đôn Hoàng, phải có giấy thông hành vào Thành Cổ.

Sở Vân nói xong, thu tấm bản đồ lại, nhét vào trong người. Hắn đứng ở tại chỗ, nhìn ba mươi vị tiên phi ở bên cạnh, nhẹ nhàng nhíu mày.



- Vậy đi thôi, còn đứng đây làm gì? Thành Trân Châu ở hướng nào?

Hồng Thường Tiên Tử cảm thấy khó hiểu hỏi.



Sở Vân lắc đầu thở dài:

- Mọi người đều quốc sắc thiên hương, xinh đẹp tựa thiên tiên như vậy, chỉ cần một người xuất hiện, cũng làm cho người khác chú ý. Hiện nay có đến ba mươi người, ta sợ nếu tới Thành Trân Châu, sẽ khiến người ta chen chúc tới nhìn. Điều này đối với kế hoạch tìm báu vật của ta sẽ vô cùng bất lợi. Các ngươi đều trở lại Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền. Ta mang theo thuyền, dọc đường đi, các ngươi cũng đều có thể tận mắt tìm hiểu, chính tai nghe được.



- Không phải chứ? Trở lại thuyền sao? Ta ở trong Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền đã mấy nghìn năm, khó chịu muốn chết.

Lúc này, Hồng Thường Tiên Tử liền mở miệng, nũng nịu oán giận nói.



- Sở Vân công tử nói vậy, cũng không phải là không có đạo lý. Nhưng tỷ muội chúng ta cũng muốn tự mình trải qua mọi việc, lĩnh hội được sự phồn hoa của nhân gian. Như vậy đi, tỷ muội chúng ta chỉ xuất hiện một người, đi cùng với công tử. Cách một thời gian, lại thay một người khác.

Người nói chính là Phi Dương tiên tử.



Toàn thân nàng mặc bộ váy màu vàng nhạt, thanh thoát ấm áp. Bên hông là một đai lưng bằng gấm màu trắng ngọc mềm mại. Nhìn nàng rất trong sáng, hiểu biết. Nàng búi tóc. Mái tóc đen dày cắm một con bướm vàng nạm ngọc, càng nhìn càng rực rỡ. Giữa trán nàng có điểm một chấm đỏ, làm nàng càng thêm kiều diễm. Nàng có một đôi mắt trong suốt như nước, lông mi dày hình như bàn chải. Lúc này, nàng đang duyên dáng

yêu kiều, nhìn Sở Vân, đôi môi non mềm như cánh hoa hơi nhếch lên, mỉm cười, lộ ra một sự hấp dẫn. Khiến toàn thân nàng như có ánh nắng chiếu vào người, càng hiện ra sự khả ái.



- Không được.

Sở Vân lắc đầu. Hắn rất muốn để tất cả các nàng đều trở lại Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền. Tốt nhất là ngay cả một người cũng không được đi. Thế nhưng các nàng đều rất kiên trì. Cuối cùng bọn họ đã thỏa thuận được, mọi việc sẽ tiến hành theo như ý kiến của Phi Dương tiên tử.



Hồng Thường Tiên Tử là người đầu tiên được giữ lại. Hai mươi chín người còn lại thì trở về Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền. Mô hình Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền bị Sở Vân cất trong ngực, cứ như vậy dọc đường đi đường, các tiên tử này cũng có thể tận mắt thấy được được mọi chuyện xảy ra.



Đôn Hoàng quốc là vùng đất sa mạc, chủ yếu chỉ có Sa mạc. Trung tâm đất nước là một giải đất cằn cỗi, Chuyến này, Sở Vân muốn đi Sa Nhãn ở Đôn Hoàng, ngay vị trí trung tâm. Thành Trân Châu chỉ nằm gần biển, đất đai màu mỡ, phong cảnh tuyệt đẹp. Gió

biển thổi vào cây dừa, cây cọ. Trong vẻ xanh tốt của cây cối, hiện lên một thành trì màu trắng. Dưới ánh mặt trời chiếu rọi, phát ra ánh sáng trắng lung linh, thật giống như một viên trân châu thật lớn của trời đất. Cũng bởi vậy, nơi này mới được gọi là "Thành Trân Châu".



Tuy rằng chỉ có Hồng Thường Tiên Tử đi cùng, nhưng khi Sở Vân tiến vào Thành Trân Châu, vẫn tạo ra một chấn động rất lớn.



Hồng Thường Tiên Tử kiều diễm, mắt ngọc mày ngài, vô cùng mỹ lệ. Những đường cong trên cơ thể tỏa ra khí tức đầy mê hoặc. Trên đường đi, trang phục của Hồng Thường lay động, giống như móng vuốt của con mèo nhỏ, cong lại trong lòng mọi người.




- Nói như vậy, ngươi có lệnh thông hành sao?



- Sa Nhãn ở Đôn Hoàng là nơi nguy hiểm. Tiểu nhân cũng không dám đi. Mỗi một tấm lệnh thông hành lại có giá cao ngất trời. Trong người tiểu nhân không có. Chỉ là tiểu nhân có lệnh bài có thể tới phòng đấu giá của chợ đêm. Hai vị mới đến, không biết điểm mấu chốt trong đó. Lệnh thông hành chỉ có bán tại hội đấu giá lớn. Có lệnh bài, thì có thể tham gia hội đấu giá. Cái này rất ít người có được. Tiểu nhân nguyện ý hai tay

kính dâng lên hai vị anh hùng.

Lúc trước, Thành chủ Thành Trân Châu còn liều lĩnh như vậy, bây giờ tiểu tử này quả thực rất ngoan ngoãn chờ hai người đưa ra phán quyết. Lúc hắn bị Sở Vân nắm được, sợ đến mức nước tiểu đều chảy ra. Mùi buồn nôn, khiến chân mày Hồng Thường Tiên Tử nhíu lại, lùi về phía sau mấy bước.



- Ta muốn có lệnh bài. Ngay cả thứ cất trong kho của Thành Trân Châu nhà ngươi, ta cũng muốn. Ngươi dẫn ta đi lấy cả hai.

Sở Vân mở miệng nói.



- Không, không nên. Đồ cất trong kho chỉ toàn là binh khí tầm thường, căn bản không có bảo bối gì đáng giá.

Thành chủ Thành Trân Châu nghe xong lời này, lập tức kêu to đầy sợ hãi, thái độ vô cùng khủng hoảng.



Ánh mắt Hồng Thường Tiên Tử liền sáng ngời:

- Hả? Không có bảo bối gì thì ngươi khẩn trương như vậy làm gì? Đã vậy, chúng ta càng phải đi xem mới được.



- Thực sự không lừa các ngươi. Trong kho Thành Trân Châu cất đều là trang bị quân sự của Thượng Quan Phong Dạ đại nhân, trên còn dán giấy niêm phong. Quân pháp như núi. Nếu ta động chạm tới dù chỉ một chút, thì cái mạng nhỏ của ta sẽ không còn!

Thành chủ Thành Trân Châu nói đến đây, đã khóc ra thành tiếng.



- Nếu ngươi không dẫn chúng ta tới đó, hiện tại ngươi phải chết. Nếu ngươi dẫn chúng ta đi, may ra còn có thể sống thêm một thời gian nữa. Nghe rồi cố mà hiểu cho rõ.

Sở Vân cố ý gác Túy Tuyết Đao ở trên Thành Cổ chủ Thành Trân Châu.



Sắc mặt Thành chủ Thành Trân Châu trắng bệch, đao khí lạnh lẽo, kích thích khiến toàn thân hắn đều rét run, một luồng khí lạnh xâm nhập vào trong lòng hắn.

- Đừng! Hai vị hảo hán, ta dẫn các ngươi đi!



Náo loạn tới bộ dạng như vậy, động tác của Sở Vân cũng dứt khoát. Hắn giữ người ở trong tay. Đám loan đao tinh binh cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể chần chừ đứng gần Thành chủ Thành Trân Châu.



- Thật không ngờ kho vũ khí của Thành Trân Châu lớn như vậy. Xem ra, phía sau thành trì này hẳn là một thành phố tương đối quan trọng.

Khi nhóm ba người Sở Vân tới cửa kho vũ khí, liền thấy cửa này cao ba trượng, rộng hai trượng, ngang với cửa thành.