Chí Tôn

Chương 479 : Giấy thông hành vào Thành cổ

Ngày đăng: 23:35 20/04/20




Sắc mặt Thành chủ Thành Trân Châu xám lại đến cực điểm, hai mắt không còn ánh sáng, như một kẻ ngốc ngồi dưới đất than vãn. So với vẻ hăm hở trước đây, đã hoàn toàn đối lập.



Hiện tại, hắn vô cùng hối hận, vì sao lại chọc vào hai đại sát tinh này. Hết lần này tới lần khác, võ tướng bảo vệ thành trì đều dẫn quân ra ngoài chinh phạt giặc cỏ. Bằng không căn cứ hậu cần quan trọng như vậy, vì sao có thể phòng ngự yếu kém như thế? Vận khí của hai tai tinh này thật sự là quá tốt.



- Ta sẽ cho ngươi được thoải mái.

Sở Vân nghiêm túc, quả quyết sát phạt. Trước tiên, lấy ra roi tiên, đánh vỡ hồn phách của Thành chủ Thành Trân Châu. Sau đó triệu ra Thông Linh Xà, hấp thu linh quang của đối phương dung nhập vào chính mình. Cuối cùng mới một đao chém bay đầu hắn.



Tuy rằng linh quang trong cơ thể hắn rất ít, thế nhưng thịt muỗi ít, không phải cũng là thịt hay sao?



Làm xong tất cả, hắn lập tức cùng Hồng Thường Tiên Tử bỏ trốn mất dạng. Gây ra tai họa lớn như vậy, tự nhiên không thể dùng tới Bảo Thạch Mật Môn. Nếu dùng sẽ để lại dấu vết cho người ta truy tung. Sở Vân có hai yêu vật tốc độ trong tay, tốc độ hiển nhiên không chậm.



Trong thời gian hai ngày hai đêm, hẳn có thể trực tiếp bay đến Thành Trớ Chú.



Thành Trớ Chú và Thành Trân Châu, hoàn toàn là hai thành khác hẳn nhau. Nó nằm trong sa mạc hoang vắng. Tường thành được xây dựng bằng đá sắt đen, tạo ấn tượng thô kệch hoang dã.



Nó là đô thành tội ác, tuần hoàn theo một trật tự lạc hậu và đẫm máu. Ở chỗ này, du hiệp, khách tìm kiếm cảnh đẹp, gián điệp, sát thủ vân vân rồng rắn hỗn tạp. Đồng thời cũng là nơi có rất nhiều tin đồn, là nơi mà các tin tức được truyền đi nhanh nhất.



Để tránh đầu sóng ngọn gió, các tiên phi đều tiến vào trong Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền, không thể hiện thân. Một mình Sở Vân vào thành. Hắn cải trang một chút,

dùng khăn đội đầu trang bị loan đao. Gió mạnh hay cỏ cứng thoạt nhìn bụi bặm chất phác, hạ thấp giọng thì không ai chú ý tới hắn.



Hắn trực tiếp cầm lệnh bài, tìm tới chợ đêm. Người tiếp đón nhìn thoáng qua lệnh bài, trong lòng cảm thấy kỳ lạ. Loại lệnh bài quý hiếm này tượng trưng cho thân phận, vì sao lại rơi vào một tay một du hiệp nghèo túng như vậy.



- Ngươi đến muộn một ngày, hội đấu giá vừa kết thúc. Người thanh niên, vận khí của ngươi không tồi. Đi theo ta.

Người tiếp đón dẫn Sở Vân đi sâu vào trong, rẽ trái rẽ phải bảy tám lần. Ngay cả Sở Vân là người có cảm giác rất tốt về phương hướng, cũng bị làm cho đầu váng mắt hoa.



Cuối cùng đi tới một ngõ cụt, người tiếp đón bỗng nhiên gõ vào mặt tường phía trước mặt.



Bức tường này vốn là một cửa ngầm người yêu binh có tác dụng ngụy trang. Người tiếp đón gõ ba tiếng, hai tiếng nhẹ một tiếng nặng vang lên. Tường hơi nghiêng. Lúc này mới truyền tới một giọng nói vô cùng lạnh lùng:

- Ám hiệu.



Người tiếp đón nói xong ám hiệu, lại đưa lệnh bài của Sở Vân ra. Lúc này, cửa ngầm mới mở ra. Ánh sáng bên trong cánh cửa đang mờ nhạt, rồi ngõ sâu tối đen này đột nhiên sáng lên.



Lúc Sở Vân đi vào, cửa ngầm kêu lên một tiếng răng rắc, rồi lại khép lại. Ngõ cụt lại rơi vào trong bóng tối tịch mịch.
- Bốn ngàn bốn trăm.



- Bốn ngàn năm trăm.



...



Lại thêm một vòng ra giá. Những người cạnh tranh đều rời khỏi, chỉ còn lại ba bốn người.



- Chư vị, Thượng Quan Thiên Dực ta muốn hồn tinh này. Mong mọi người cho ta chút mặt mũi.

Bỗng nhiên, giọng nói lạnh lùng lại mở miệng nói.



- Thượng Quan Thiên Dực. Đó không phải nhi tử sủng ái nhất của Thượng Quan Phong Dạ sao?

Trong lòng Sở Vân nhất thời liền khẽ chấn động.

Thượng Quan Phong Dạ chính là người đứng đầu Thế lực lớn thứ hai. Uy danh như biển, trấn áp một phương. Lời này vừa nói ra, Thượng Quan Thiên Dực mượn uy phong của cha hắn lập tức khiến những người còn lại rời khỏi cuộc cạnh tranh.



Thượng Quan Phong Dạ là một trong những người có hy vọng được chọn làm chủ Đôn Hoàng quốc. Ngược lại, những người khác rời khỏi cuộc cạnh tranh, ngược lại không phải vì sợ, cũng không phải bởi vì Thượng Quan Thiên Dực có tiếng là có tính cách tiểu nhân bỉ ổi, có thù tất báo.



Mà bởi vì một hồn tinh nhỏ bé này mà đi đắc tội với nhân vật như vậy, có chút không có lợi. Cân nhắc về lợi ích trước mắt, tất cả mọi người đều lựa chọn rời khỏi.



- Năm nghìn Thiên cương thạch tệ.

Bỗng nhiên Sở Vân mở miệng nói. Hắn không sợ Thượng Quan Phong Dạ. Trên thực tế, hắn đã từng cướp một căn cứ hậu cần rất quan trọng của Thượng Quan Phong Dạ. Dù sao đi nữa cũng là đắc tội, cũng không sợ phải đắc tội thêm một lần nữa.



Huống chi hồn tinh đối với hắn mà nói, có ý nghĩa đặc biệt quan trọng. Bởi vậy hắn ở vào tình thế bắt buộc phải ra giá.



- Con mẹ nó, ngươi là người nào? Không có nghe lời ta vừa mới nói sao, tự nhiên còn dám ra giá?

Thượng Quan Thiên Dực thẹn quá thành giận, giọng điệu rất không khách khí.

- Thiên Dực ta là người đại lượng, ta cho ngươi cơ hội thu hồi những lời này.



Hắn nói tiếp.

- Năm nghìn một trăm Thiên cương thạch tệ.