Chí Tôn
Chương 487 : Di tích Cổ Thành
Ngày đăng: 23:35 20/04/20
Nhưng hiện tại, Sở Vân đã làm thay đổi cách nhìn này của nàng này.
"Thì ra trên thế giới này thực sự có thiên tài, khiến những người thường như chúng ta khó có thể đo lường được."
Dù Bạch Toa Toa có suy nghĩ trăm lần cũng không thể giải thích được. Đây thật sự là một kỳ tích. Cuối cùng nàng không thể làm gì khác hơn coi nguyên nhân của sự thay đổi này quy cho thiên phú của Sở Vân.
"Đã sớm nghe nói, Thiếu đảo chủ Thư gia là người có thiên phú trác tuyệt, là người đứng đầu trong thế hệ trẻ. Ta vốn cho điều đó là đúng, nghĩ nếu Bích Hàm xuất thủ, tuyệt đối hắn sẽ không đứng nổi ở vị trí này. Ta sai rồi."
Trong lòng Bạch Toa Toa than thở.
"Loại tư chất này, quả thực chính là quái vật. Thảo nào có thể hấp dẫn Bích Hàm của nhà ta. Nhưng hiện tại hắn còn không biết thân phận đích thực của Bích Hàm. Ta nên làm như thế nào mới có thể trợ giúp cho Bích Hàm đây?"
Lúc này, nàng đã thực sự tỉnh táo lại.
Nàng không thể không thừa nhận thiên tư của Sở Vân. Tuy rằng trong cuộc chiến kia, bản thân mình không dùng hết lực, chỉ muốn dạy cho Sở Vân một bài học. Nhưng một kẻ gần mười sáu tuổi đánh với người hai trăm tuổi như mình mà có biểu hiện như vậy cũng thật quá kinh diễm.
Hiện nay nhìn đạo pháp ma hợp mới của hắn, đánh giá trong lòng Bạch Toa Toa đối với Sở Vân đã nâng thêm một tầng.
Nàng càng buồn bực hơn khi chính mình lại không hề có kinh nghiệm về phương diện này, muốn trợ giúp cho đồ đệ nhà mình, lại không có cách nào. Hiện nay chỉ có thể lo lắng suông.
Sở Vân vừa tiến lên phía trước, vừa to nhỏ nói chuyện với Thạch Gia Minh. Đều là những người gặp lại nhau sau khi chia cách nhưng lại có sự khác biệt rất lớn. Phần lớn đều là hắn nói, Thạch Gia Minh tựa như đang nghe. Trừ phi Sở Vân chủ động hỏi đến, Thạch Gia Minh mới mở miệng đáp lại vài câu.
Sở Vân thoải mái trầm bổng kể về những chuyến đi mạo hiểm, hăng hái sôi nổi nhớ lại những ký ức chiến trường, khiến hai mắt Thạch Gia Minh chớp liên tục. Cứ như vậy mà tiến xuống phía dưới, đi qua lãnh địa Sa Ma. Mọi người đã tới sát biên giới Sa Nhãn Đôn Hoàng rồi.
Giữa sa mạc rộng lớn, xuất hiện một hố cát khổng lồ. Diện tích hố cát rất lớn, có thể nuốt được cả thành thị lớn. Hố cát cũng không yên lặng, nó phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc. Nguyên nhân khiến nó tới tới sát biên giới là vì một lượng lớn cát vàng, đang không ngừng trút xuống phía dưới, hình thành thác cát cao tới hơn mười trượng.
Trong sáu ngày, diện tích hố cát càng lúc càng lớn, rộng ra gấp hơn ba lần, sau đó mới dừng lại. Sau đó, một cơn bão cát rít gào lớn tới mức xưa nay chưa từng thấy, vùi lấp toàn bộ hố cát Sa Nhãn.
Đây là một hiện tượng tự nhiên rất kỳ lạ. Bất kỳ ai cũng muốn biết nguyên nhân diễn ra hiện tượng này. Cứ ba năm, sẽ lại thấy cảnh tượng phát ra.
Chỉ sợ rằng phải đi được tới chỗ sâu nhất trong Di tích Cổ mới có thể biết rõ được.
Nhưng Cổ Thành chẳng bao giờ bị thăm dò hết cả. Đối với những đội thám hiểm luôn bị các cuộc đấu đá lẫn nhau gây cản trở mà nói, thời gian sáu ngày thật sự là quá ngắn.
Trong một ngàn dặm vuông, cách mặt đất gần nghìn trượng, vô số dòng cát chảy từ trên mái vòm đang tuôn ra qua những chỗ trống.
Những dòng cát chảy này vốn rất mạnh mẽ, lại từ những lỗ hổng trên mái vòm với độ cao lớn như vậy trút xuống, toàn bộ dòng cát chảy đều kéo dài xuống hình thành những dòng dài, phát ra những tiếng vang đinh tai nhức óc.
Sở Vân nhờ vào sức mạnh của những dòng cát chảy này, mà từ thế giới bên ngoài đến được nơi đây.
- Thế giới tự nhiên thật huyền bí ảo diệu. Trí tuệ của cổ nhân thật thần bí. Vì sao họ lại xây dựng Cổ Thành ở đây? Bên trong lại ẩn chứa bao nhiêu tài phú trân quý?
Tâm trí Sở Vân đầy chờ mong, tình cảm đặc thù của tham u khách bị triệt để thiêu đốt.
Hắn hạ xuống mặt đất, vuốt ve những tinh thạch này. Lập tức, những tinh thạch này truyền đến một cảm giác lạnh lẽo thấu xương, dũng mãnh đi vào trong lòng hắn. Nhất thời, Sở Vân cảm thấy những vướng bận nào đó ở trong lòng đã được sức mạnh thần kỳ đảo qua rồi biến
mất. Không giống với Vũ Hậu Thiên, biến mất hoàn toàn.
"Tinh thạch có tác dụng thanh tâm ngưng thần, là công cụ tốt nhất phụ trợ cho khả năng tập trung suy nghĩ. Có người từng nói, tài phú lớn nhất của Di tích Cổ Thành, không phải giấu ở trung tâm tháp cao. Mà là bản thân Di tích Cổ Thành. Đáng tiếc chính là dường như loại tinh thạch này chỉ có thể tồn tại ở chỗ này. Một ngày nào đó nếu mang ra ngoài, sẽ biến thành cát bay đi."
Sở Vân âm thầm cảm thấy tiếc, bỗng nhiên cảm thấy không hợp lý.
- Ủa? Chờ một chút, vì sao chỉ có một mình ta ở đây! Đám người Thạch Gia Minh đâu rồi?
Vừa mới, tâm thần hắn quá chấn động, đều bị Di tích Cổ Thành thu hút. Hiện tại, cảm giác kinh ngạc đã qua đi. Những người bạn cùng nhảy vào sa đạo hiện giờ lại không thấy đâu cả?
Có chuyện gì vậy?
Sở Vân đạp lên hư không, lên chỗ cao quan sát. Lại móc địa đồ trong người ra đối chiếu. Một lát sau, cuối cùng hắn mới thừa nhận, không phải bọn họ gặp phải bất trắc gì, mà là mình không rơi xuống địa điểm đã định trước.
- Ta có sáu yêu vật khí vận trong người, không ngờ bị cuốn vào nhánh xóa lộ trình rồi.
Sở Vân im lặng một hồi lâu không nói gì.
Chỉ là loại tình huống này cũng không phải không thể xảy ra. Chung quy việc Sa đạo bị dòng cát chảy với sức mạnh khổng lồ như vậy, chung quy sẽ xói mòn dần sẽ tạo thành một ngã ba mới.