Chí Tôn

Chương 490 : Trảm Kiếp Yêu

Ngày đăng: 23:35 20/04/20




Tư chất của mỗi một mỹ nhân yêu binh đều là tuyệt phẩm. Cực Nhạc Hoan Hỷ Thuyền càng là tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm. Các tiên phi càng ngày càng nhiều thì sự kỳ lạ của chiến thuyền thuyền này lại càng được thể hiện một cách rõ nét.



Nó siêu việt hơn tiên nang bình thường. Yêu binh chỉ là một loại khái niệm. Không gian bên trong siêu lớn. Trên tàu có mấy trăm gian buồng nhỏ, vừa vặn chở được những địa bảo thiên tài này.



Sau một lát, Sở Vân hoàn toàn cướp sạch bảo điện không còn một vật gì. Ngay cả cặn bã cũng không còn lưu lại. Hắn lại mở cửa điện, không thấy Thượng Quan Phong Dạ và Tây Tiện đâu. Hiển nhiên, bọn họ vẫn đang chiến đấu. Sở Vân lại dọn dẹp chiến trường, thu yêu tinh lại, tiện tay bỏ từng cái một vào tiên nang.

Hắn suy nghĩ vòng vo một hồi, thấy thời gian còn dư thừa, lại lục soát hơn mười thi thể rồi ném toàn bộ vào bảo điện. Sau đó hắn mới khép của lớn lại. Dọn dẹp lại chiến trường.



Lúc này, hắn mới lặng lẽ biến mất.



Qua ba canh giờ, sân rộng trước điện vốn không có một bóng người, bỗng nhiên hiện ra hình bóng của Thượng Quan Phong Dạ.



- Tây Tiện, ta sẽ nhớ kỹ việc này. Một ngày nào đó ta phải trả lại cho ngươi gấp trăm nghìn lần!

Thượng Quan Phong Dạ phun ra máu, toàn thân cực kỳ chật vật, vừa thối lui, vừa như một con thú bị thương, phát ra tiếng gầm gừ thê lương.



- Hắc hắc hắc... Nếu ngươi không tổn hao tâm niệm quá lớn, ta cũng không thể chiến thắng ngươi. Cảm tạ ngươi đã thay ta mở đường!

Ngay sau đó, Tây Tiện Tiếu Tiểu Hiền hiện thân. Quần áo hắn cũng tả tơi. Nhưng dù sao, hắn cũng là người chiến thắng. Hắn cất cao tiếng cười.



Phụt!



Thượng Quan Phong Dạ nghe hắn nói vậy, tức giận công tâm, lại điên cuồng phun ra một ngụm máu. Tốc độ rời đi cũng tăng gấp đôi.



Ánh mắt Tiếu Tiểu Hiền lóe sáng vài cái, nhưng vẫn buông tha không truy sát Thượng Quan Phong Dạ.



- Các tiểu bảo bối, ta tới đây! Hắc hắc hắc...

Hắn cười vô cùng dâm đãng, giống như lúc đi dạo trong thanh lâu, xoa xoa tay, cười hì hì đẩy cửa điện ra.



- Ối!

Sau một khắc, đắc ý dào dạt trên khuôn mặt hắn cứng lại, thật khó có thể tin mọi thứ đã bị cướp sạch.



Còn lại cho hắn không phải như núi tài bảo, mà là một đống thi thể.



- Sao, tại sao có thể như vậy chứ? Ta đường đường là Tây Tiện Tiếu Tiểu Hiền, không ngờ bị kẻ thứ ba nhanh chân đến trước, chiếm tiện nghi?

Ngẩn người một lúc, hắn mới cảm thấy cực kỳ xui xẻo, nắm chặt bàn tay, tới mức từng đốt ngón tay đều trắng bệch.



- Không ngờ có kẻ dám làm ngư ông đắc lợi... Thủ đoạn rất hay, thủ đoạn hay.

Một lát sau, hắn mới phun ra một bãi nước bọt, con mắt cũng đỏ ngầu lên.


Âm lôi khuyển không tin, hai chân đạp một cái, nhảy vào không gian Bát Quái Chiến Trận. Con chó giơ cao chân lên, định chụp lấy ráng màu đang chiếu ánh sáng ở trên cao.



Nhưng nghênh đón nó chính là một ánh đao trắng như tuyết.



Đây là một đao từ thiên ngoại thiên bay tới!



Một đao này trực tiếp chém trúng chân của Âm lôi khuyển, cứng chạm cứng. Âm lôi khuyển rên lên một tiếng. Trên chân con chó xuất hiện một vết thương thật, máu điên cuồng chảy ra, lộ ra cả xương trắng.



Ngũ Đức Chân Thân của Sở Vân thiếu chút nữa thì vỡ tan, nhưng Ngũ Đức Luân điên cuồng phun ra yêu nguyên, khiến nó lại ổn định.



- Trước khi làm thịt con chó của ngươi, ta phải làm thịt ngươi trước!

Giọng nói của Sở Vân vang lên như sấm đình, quanh quẩn giữa toàn bộ không gian chiến pháp.



Những dải mây rực rỡ từ trên người Ngũ đức cự nhân nổ ra những tiếng rền vang. Ngũ đức cự nhân cầm túy tuyết cự đao trong tay, chém mạnh xuống.



Ánh đao bay vút lên xông tới tận trời. Đao dài đến hơn mười trượng, oai phong tới mức quỷ thần cũng phải tránh.



Âm lôi khuyển lại phát ra một tiếng rên thật lớn, bị ánh đao hung hãn nhìn trúng, lưng lập tức xuất hiện một vết thương rất lớn dài đến hai trượng. Ngay lập tức, lông chó bay tán loạn, máu bắn ra khắp nơi.



Khóe mắt Thượng Quan Phong Dạ giật giật, muốn chỉ huy, nhưng ý niệm trong đầu không chuyển động theo kịp với tình hình chiến đấu thực tế.



Âm lôi khuyển không chịu yếu thế, con chó liên tục sủa, phun ra vô số âm lôi giao với nhau tạo thành Điện quang lôi hải, tạo thành Lôi thủy ba triều trải dài tới trăm dặm, mãnh liệt dâng trào về phía Ngũ Đức Chân Thân.



Sở Vân vui mừng không sợ hãi, trong bộ áo giáp đầy uy thế như muốn hủy thiên diệt địa, nhảy vào Lôi quang điện hải. Hắn giống như Chiến thần hạ phàm trong truyền thuyết, một thanh chiến đao phá núi chém biển, sấm sét đều thần phục dưới chân hắn, điện quang

cũng sợ hãi mà tiêu trừ.



- Sao có thể như vậy được?

Tình hình thật sự không hợp với lẽ thường. Thượng Quan Phong Dạ cả kinh gầm lên giận dữ. Hắn chưa từng nhìn thấy một người nào có thể tung hoành ngang dọc trong lôi điện quang hải như vậy.



Ầm…



Sở Vân đánh trực tiếp vào Âm lôi khuyển, coi thường nó chỉ am hiểu đạo pháp lôi hệ, mà không am hiểu cận chiến.



Con chó vung tay lên, cố chụp lấy Ngũ Đức Chân Thân, mỗi một lần như vậy đều mang theo lực mạnh, ánh sáng bạo tán, hình thành Bát thiên quang vũ.