Chí Tôn
Chương 494 : Tranh chức chưởng môn
Ngày đăng: 23:35 20/04/20
Keng!
Những đốm lửa nhỏ bay ra. Thấy nguy cơ ngay trước mắt, Sở Vân liền gọi Túy Tuyết Đao ra, ngăn cản một kích bất ngờ của đối phương.
Nhưng lực đánh tới quá mạnh, Sở Vân giống như đạn pháo phóng ra ngoài, thân hình không kìm được ngã ngược lại. Hai tay hắn đều tê dại. Tuy Túy Tuyết Đao rất lợi hại nhưng cũng run lên từng trận.
Mắt Sở Vân lập tức thu nhỏ lại như cây châm, chăm chú nhìn thẳng vào cái bao tay trên đôi tay của Tây Tiện.
Trích Tinh Thủ Sáo, chiến lực Kiếp Yêu mười vạn năm!
Thảo nào Túy Tuyết Đao lại bị như vậy.
Tiếu Tiểu Hiền đuổi theo, tốc độ nhanh như sao xẹt, ầm một tiếng, hai tay chộp tới, tinh quang phát ra, xé rách không gian, vô cùng sắc bén.
Sở Vân gọi Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi ra, một tay cầm Túy Tuyết Đao, chém xuống một phát, sức mạnh như hủy thiên diệt địa. Một tay cầm Hoa Chi, huyền quang xuất hiện, thấu tận trời cao.
Hai người giao chiến kịch liệt, thân ảnh to lớn không gian trận pháp. Ngươi đuổi ta chạy, ngươi hiện ta ẩn, ngươi che ta đỡ.
Đao pháp của Sở Vân xuất thần nhập hóa. Hai yêu vật trong tay đều là Linh Yêu đỉnh phong, càng khiến Bát Quái Chiến Trận được tăng cường. Nhưng vẫn bị lép vế.
Tuy rằng Tiếu Tiểu Hiền và Thượng Quan Phong Dạ từng giao tranh kịch liệt, nhưng dù sao Trích Tinh Thủ Sáo cũng là chiến lực Kiếp yêu. Nó đã đạt cảnh giới tuyệt đỉnh, là cảnh giới đỉnh phong khiến thiên địa phải ghen tị.
- Có thể ngăn được uy lực Trích Tinh của ta, coi như ngươi có bản lĩnh. Tiếp theo đây, ngươi sẽ phải cẩn thận, Ám Độ Toa!
Tiếu Tiểu Hiền tiến công chưa lâu, lại gọi ra một yêu binh Linh Yêu đỉnh phong.
Đây là một con thoi biết bay, to bằng bàn tay, hai đầu nhọn, ở giữa to, tỏa ra ánh sáng màu đen yếu ớt. Con thoi đưa qua đưa lại trong không trung, phát ra những tiếng ong ong như một con ong mật, tốc độ cực nhanh.
Ở trong bóng tối, con thoi càng mạnh, tốc độ củ Tiếu Tiểu Hiền vốn kinh khủng, bây giờ càng thêm khác thường. Hắn ta di chuyển xung quanh Sở Vân, chỉ để lại những tàn ảnh.
Sở Vân cố hết sức để ngăn cản, nhưng cơ thể vẫn không ngừng bị con thoi đả thương. Máu tươi ở mỗi vết thương đều bay ra.
Hắn đã cố hết sức để thôi động Tật phong kính thảo hài. Nhưng tốc độ của Tiếu Tiểu Hiền thật sự quá nhanh.
Cho tới bây giờ, Sở Vân chưa từng gặp phải đối thủ có tốc độ quá nhanh như vậy. Hắn lập tức rơi vào tình trạng vô cùng nguy kịch.
- Tốc độ như vậy, đã quá siêu việt, là giới hạn cao nhất của ta rồi. Thực lực của Tây Tiện quả thực quá xa so với lời đồn. Hồng Yêu không màu!
Hắn triệu ra yêu vật đầu tốc thứ hai của bản thân mình, nhưng chưa phát khởi động. Hắn ẩn thân tránh đi sự phản công bất chợt của Tiếu Tiểu Hiền.
Bát Phương Sưu Thiên Kính!
Chiến thuật của Sở Vân, không ngoài dự liệu của Tiếu Tiểu Hiền. Hắn lập tức lấy ra một bảo kính. Nó có kích thước giống một cái kính thường, nhưng kính này được chế tạo bằng đồng đen. Viền kính có hình bát quái. Mặt trong kính bắn ra những ánh sáng trắng xông tới tận trời.
Tiếu Tiểu Hiền cầm Sưu thiên kính Linh Yêu đỉnh phong trong tay, khua lên một hồi.
Lập tức phá bỏ thuật ẩn thân, khiến Sở Vân phải hiện thân.
Tầm Bảo Thử!
Hắn triệu ra này yêu thú số mệnh tiếng tăm lừng lẫy. Nó có tu vi đỉnh phong, cũng nhỏ nhắn lung linh, nhỏ hơn một nắm tay của con người. Cặp mắt đen bóng, bộ lông màu vàng giống như một quả cầu nhỏ màu vàng. Chòm râu của nó là một màu trắng tinh khiết, vểnh ra hai bên, có vẻ linh động tinh xảo.
Nó há mồm phun ra một ánh sáng màu vàng tinh khiết. Ánh sáng di chuyển với tốc độ cực nhanh. Sở Vân bất ngờ không kịp phòng bị. Túy Tuyết Đao, Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi đều bị bắn trúng. Hai yêu vật trên người, đều bị bao phủ một tầng ánh sáng huyền bí màu vàng.
Ngay sau đó Tầm Bảo Thử há mồm hút một cái. Sở Vân nhất thời không thể chống đỡ được lực hút mạnh như vậy, Túy Tuyết Đao và Ly Sơn Long Nhãn Hoa Chi đều bay ra. Sau một khắc, tất cả đều bị hút vào trong bụng Tầm Bảo Thử.
Sở Vân kinh ngạc, lập tức phát ra triệu hoán. Nhưng Chiến đao và Hoa chi, đều không hề truyền thông tin lại.
- Ha ha ha, Tiểu Bá Vương, trận chiến này ta thắng chắc rồi!
Thấy cảnh tượng như vậy, Tiếu Tiểu Hiền cười ha hả.
Ngũ Đức Luân —— Trấn Yêu Tháp!
lưu tinh xông đến.
Hai bên va vào nhau, phát ra tiếng động rung chuyển cả bầu trời. Sóng khí xoáy mang các tiên phi bay đi.
Hai bên đều dùng toàn lực, đánh về phía đối phương. Lưu tinh chậm rãi chuyển động.
Suy cho cùng, Túy Tuyết Đao tu vi Linh Yêu đỉnh phong, kém Trích Tinh Thủ Sáo một bậc. Cho dù Sở Vân kiệt dùng toàn lực, cũng chỉ có thể run rẩy thối lui.
- Chức vị chưởng môn Thần Thâu Môn là của ta! Sở Vân, ngươi không có cơ hội, hoàn toàn không có cơ hội. Trừ đi khối tâm bệnh này, từ nay về sau ta có thể một bước lên mây!
Tiếu Tiểu Hiền lớn tiếng cười, có vẻ vô cùng phấn chấn.
- Ta cho ngươi một bước lên mây!
Sở Vân rít lên một tiếng, nắm chặt đao, đưa tay phải ra, ngược lại đánh ra một quyền trái.
- Cái gì?
Giờ khắc này, Tiếu Tiểu Hiền hết sức kinh ngạc, khuôn mặt trở nên nghiêm trọng.
Nắm chặt tay hung hăng đánh vào lưu tinh. Ầm một tiếng, tinh huy bay loạn. Quả đấm quay ngược lại, đánh hắn bay ra ngoài.
Hắn điên cuồng phun ra máu tươi, xương cốt toàn thân đã bị gãy không biết bao nhiêu chỗ. Hắn bị cuốn vào trong không gian trận pháp, thân thể bay chung quanh, đầu váng mắt hoa, lập tức mất đi sức chiến đấu!
Trích Tinh Thủ Sáo là Kiếp Yêu công kích, lực phòng ngự của bản thân nó không xuất sắc, lại bị Túy Tuyết Đao chế trụ. Trong một giây ngắn ngủi, khi Tiếu Tiểu Hiền thấy cơ hội chiến thắng của mình, tinh thần quá hưng phấn, quên mất đối phương cũng có cơ hội chiến thắng!
- Bắt!
Sở Vân phi thân xuống, bàn tay khổng lồ chộp tới, nắm lấy Tiếu Tiểu Hiền.
Đồng thời Linh Yêu cũng xuất hiện, trấn áp toàn bộ yêu vật của hắn.
- Không ngờ ta lại... Thất bại!
Tây Tiện thất hồn lạc phách, trong miệng thì thào. Sắc mặt Hắn trắng như tờ giấy, vô cùng tang thương. Hai mắt cũng mất sức sống. Trong lúc nhất thời, hắn không thể tiếp nhận được hiện thực tàn khốc như vậy.
Phồn hoa như mộng giai thuấn thệ, sự phi thành bại nhất thiết không. (Cảnh đẹp như mộng chợt lóe qua, thành bại tất cả đều là không)
Hiện tại, Tiếu Tiểu Hiền có cảm khái như vậy.
- Ta thất bại, thực sự bại trong tay ngươi.
Hắn thì thào trong miệng. Hai mắt dần dần có sự tập trung.
- Mà thôi, thua chính là thua. Bắt đầu từ hôm nay, ngươi chính là chưởng môn nhân của Thần Thâu Môn ta. Đây là chiếc nhẫn chưởng môn.
Hắn như đã đánh mất toàn bộ ý chí chiến đấu, không còn tinh thần, lại thở dài một hơi, hạ gánh nặng xuống.
Hắn mang theo vẻ mặt vô cùng phức tạp, lấy chiếc nhẫn chưởng môn ra, đưa cho Sở Vân.
Sở Vân đã sớm thu hồi Ngũ Đức Chân Thân. Lúc này, mặt không chút thay đổi, tiếp nhận chiếc nhẫn chưởng môn đeo vào ngón tay cái bên trái.
- Đã bao nhiêu năm, cuối cùng Thần Thâu Môn đã có chưởng môn. Ha ha a...
Tiếu Tiểu Hiền vừa khóc vừa cười, chăm chăm nhìn Sở Vân một lát, bỗng nhiên dùng hết sức lực còn lại, cố nén đau đớn, quỳ gối xuống.
Hắn bị thương rất nặng, xương ngực bị gẫy, xương cánh tay cũng nát bấy. Hắn vận động kịch liệt quỳ gối xuống như vậy, trong miệng chợt có vị ngọt.
Vừa mới há miệng, đã nhổ ra một búng máu.
- Tiếu, Tiếu Tiểu Hiền bái kiến chưởng môn nhân!
Hắn gian nan đọc nhấn rõ từng chữ, thất khiếu chảy máu, vẫn cố biểu thị sự thần phục trước Sở Vân.