Chí Tôn

Chương 499 : Mặc Kỳ Lân

Ngày đăng: 23:35 20/04/20




Trên lịch sử Tinh Châu, có Nhất Thánh Tam Hoàng Tứ đế, Dạ Đế chính là một trong những Cường giả Đế Cấp thần bí đó. Hắn am hiểu yêu vật ám hệ, yêu thú chủ lực là một Ám môn.



Nó thuần túy là hắc ám, một bóng ma, không có thực thể, có thể khống chế bóng. Ẩn núp ở bất kỳ cái bóng của sự vật nào, là Ám dạ vương giả chuyên đột sát đánh lén.



Sở Vân rất khó hiểu:

- Nếu Thiên Ngoại Tinh Ma kiếp này lợi hại, uy lực kinh khủng tuyệt luân như vậy, vì sao Dạ Đế thành này lại vẫn nguyên vẹn, hoàn hảo như bây giờ? Nếu có thể che chắn cho Dạ Đế, cùng với những người đứng đầu cung điện và những người khác trong thành Dạ Đế. Vậy sao trong lịch sử lại không thấy họ xuất đầu lộ diện?



Trong Dạ Đế thành hầu như không thấy dấu vết gì của cuộc chiến đấu kịch liệt. Chỉ có nơi ở các loại yêu vật. Các cung điện đều hoàn hảo không có dấu vết đổ vỡ. Nếu không như vậy, đám người Sở Vân cũng không có khả năng thu hoạch được nhiều như vậy.



Trong chuyện này thật sự là rất khó hiểu. Nhưng tất cả ghi chép đều dừng lại ở chỗ này. Ghi chép của Hỏa Ly cung chủ cũng dừng lại.



- Hay là tiến vào tháp cao quan trọng nhất sẽ phát hiện mới.

Thạch Gia Minh kiến nghị.



Lại nói tiếp, sở thích của Dạ Đế cũng thực sự đặc biệt. Hắn không ở trong đế cung hùng vĩ to lớn ở giữa, ngược lại hắn lại sống bên trong tháp cao.



Điều này khiến mọi người đều hiếu kỳ. Mọi người rời khỏi Hỏa Ly cung, đi tới vị trí trung tâm nhất của Dạ Đế thành.



Tháp cao trung tâm, là kiến trúc thu hút sự chú ý của mọi người nhất trong Dạ Đế thành. Nó cao lớn không gì sánh được, giống như là trụ trời sừng sững. Quan trọng nhất là mặt đá phía ngoài của, lóe ra vô vàn ánh sáng rực rỡ.



Càng tiếp cận trung tâm, chất lượng của Tinh quang thạch trong Dạ Đế thành lại càng cao. Nếu là từ trên cao nhìn xuống, sẽ nghĩ toàn bộ Dạ Đế thành giống như một dòng xoáy ngân hà. Trung tâm là nơi tập trung ánh sáng màu lam, càng đi ra phía ngoài, ánh sáng này càng ít dần.




- Cái này... Hẳn là khế ước cho thuê đi?

Thạch Gia Minh nghi ngờ nghĩ tới một vài ghi chép trong sách cổ của Vương thất.



- Không sai, đây là khế ước cho thuê. Ta vì chiếc nhẫn chưởng môn, chủ động tìm Sở Vân chiến đấu. Lúc bại trận, tự nhiên yêu vật trong tay ta đều là của hắn.

Tiếu Tiểu Hiền thẳng thắn nói.



Hắn cũng không phải là là loại người hay thay đổi. Nếu đã thừa nhận Sở Vân là chưởng môn, tất nhiên Tiếu Tiểu Hiền cũng chấp nhận hiện thực này. Đối với hắn mà nói, yêu vật không tính là cái gì. Ngày dài tháng rộng sẽ có được. Điều thực sự quan trọng chính là phục hưng Thần Thâu Môn. Truyện Tiên Hiệp



- Thống lĩnh, cái gì gọi là khế ước cho thuê?

Có binh sĩ tinh nhuệ Đôn Hoàng nghe vậy, liền hỏi.



Ánh mắt Bạch Toa Toa lóe sáng vài cái, nàng phát hiện càng ở gần Sở Vân lâu, càng có thể phát hiện ra sự bất phàm của đối phương.



- Đây là một khế ước đã sớm thất truyền. Sử dụng khế ước cho thuê, linh quang của yêu vật đều chịu trên người chủ nhân thực sự. Ngược lại người mượn dùng, chỉ gánh chịu linh quang cực kỳ nhỏ. Thời Thượng cổ, bình thường không ít Đế Cường giả Vương Cấp đều



sử dụng khế ước này. Có khi là cấp cho đồ đệ, thiếp thân bảo hộ truyền nhân. Có khi là cấp cho đồng minh, để kiểm soát và cân bằng thực lực các bên. Có khi là cho mượn Tiểu Yêu, nhờ người bồi dưỡng.

Nàng trả lời.



Trên thực tế, Cường giả ngự yêu sư tới cấp Quân hầu cấp rất ít khi tùy tiện đi lại.