Chí Tôn

Chương 506 : Hóa Đạo Chi Pháp

Ngày đăng: 23:35 20/04/20




Tiếu Tiểu Hiền khẳng định.



Sở Vân thận trọng tiếp nhận bánh bao thịt. Hắn phát hiện trong bánh bao này cũng bị đạo pháp phong ấn.



- Lẽ nào bánh bao thịt này, thật ra là một yêu vật?

Ý niệm này chợt lóe lên trong đầu hắn, hắn liền cho bánh bao thịt vào tiên nang.



- Nhanh, tiếp tục mò, thời gian của chúng ta không còn nhiều.

Sau đó, hắn lại giục Tiếu Tiểu Hiền.



Tiếu Tiểu Hiền lại đưa tay vào trong, tìm kiếm một cách cẩn thật.



Đột nhiên, sắc mặt hắn ửng hồng, hơi thở trở nên ấp rút:

- Ta đang mò, cái gì đó trơn trượt. Nhưng bị tay phải của Dạ Đế nắm lấy.



Ánh sáng trong mắt Sở Vân chợt lóe lên rồi biến mất. Có thể tưởng tượng vật này quý đến cỡ nào. Ngay cả thông hành lệnh bi cũng chỉ được đặt ở dưới chân. Trong khi đó, vật thần bí này lại khiến Dạ Đế đã chết cũng không buông tay.



- Có thể rút ra hay không?

Hắn vừa mới hỏi một câu, chợt nghe thấy ngoài tháp có một tiếng tiếng nổ lớn. Ầm một tiếng, sấm sét nổ vang, đất trời rung chuyển.



Sắc mặt Sở Vân trắng nhợt. Mặc Kỳ Lân uy mãnh vô địch, không thể ngăn cản, đã công phá một tòa cung điện. Thiên Cương Địa Sát trận đã thiếu đi một góc.



Về phần hai vị Cường giả Quân Cấp bên kia, tình huống lại càng hỏng bét. Hai vị Quân cấp đại sát bốn phương. Ba đàn thú đã bị đánh tan tác, liều mạng chiến đấu chết không biết bao nhiêu mới cực kỳ miễn cưỡng chặn được hai người.



- Ta đang rút...

Tiếu Tiểu Hiền đổ mồ hôi đầy đầu đầy.

- Nhưng... Chặt quá!



Hắn cắn chặt răng, than một tiếng.



Hiện tại rất khó hành động, chẳng những cần sức mạnh thích hợp, còn muốn thử thách kỹ thuật, cẩn thận từng li từng tí, không thể quá cố sức.



- Được chưa? Không được, đổi chỗ khác!

Sở Vân cũng không thể bình tĩnh. Đây là một vấn đề khó khăn, lấy hay bỏ.



- Nhanh, nhanh. Được rồi, rút được.

Tiếu Tiểu Hiền mồ hôi nhễ nhại, toàn thân đều ướt đẫm.



- Quá chặt!

Hắn không thèm lau mồ hôi, oán giận một tiếng, đưa tay móc ra. Thứ hắn đang nắm là một phần ngọc giản.

Đây là ngọc giản tốt nhất, ngọc mềm mịn, giống như làn da mỹ nữ. Thảo nào sẽ có lại cảm giác trơn trượt.


Mọi người ngẩn người. Tình hình này nằm ngoài dự liệu của mọi người. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.



Chỉ có đám người Sở Vân hiểu rõ nguyên do trong đó. Hai vị Quân cấp có trí tuệ cao tuyệt, khám phá toàn bộ thế cục, tất nhiên sẽ không liều mạng với Mặc Kỳ Lân. Ngược lại, trong chiến đấu dùng ngôn ngữ để lay chuyển Mặc Kỳ Lân.



Mặc Kỳ Lân có trí tuệ như người thường, nhưng nóng ruột vì tấm bia đá thông hành bị mất.



Tuy rằng hắn rất muốn giết chết hai người này, nhưng thù hận với Sở Vân lại càng thêm sâu đậm. Lưỡng lự giữa việc lấy hay bỏ, đồng thời để lấy lại tấm bia đá thông hành, hắn lựa chọn hợp tác.



Đây là một quyết đoán vô cùng thông minh.



Nếu không như vậy, đám người Sở Vân đã sớm chạy thoát rồi. Nhưng hiện tại bọn họ lại bị vây trong Kim Sa Cung, không được vọng động.



- Chưởng môn, chúng ta làm sao bây giờ?

Tiếu Tiểu Hiền có chút xấu hổ, cũng không nói gì tới việc cướp đoạt tài bảo. Giờ khắc này hắn bỗng nhiên phát hiện, mọi quyết sách của Sở Vân đều sáng suốt. Đôi mắt hắn nhìn Sở Vân đầy chờ mong, xem Sở Vân như một người đáng tin cậy.



Sở Vân nhìn xung quanh, thấy ánh mắt mọi người nhìn về phía mình đầy mong chờ, không khỏi bật cười.



Vẻ tự tin và tươi cười của hắn khiến mọi người cũng bị lây nhiễm. Không hiểu tại sao, mọi người chợt cảm thấy yên lòng.



Dọc theo đường đi, ánh mắt Sở Vân sắc bén, nắm bắt toàn bộ, cẩn thận ổn trọng, lại đủ tinh thần mạo hiểm. Hắn đã khiến mọi người rất tín nhiệm, tin phục.



Hơn nữa thủ đoạn của hắn khác thường, thực lực bản thân thấp, nhưng lại cứng dựa ưu thế của chính mình, đùa giỡn với Mặc Kỳ Lân và hai vị Cường giả Quân Cấp.

Hắn cũng là một người có chiến tích huy hoàng.



Tuy rằng mọi người không nói ra miệng, nhưng trong lòng lại vô cùng bội phục Sở Vân.



Để làm được điều này không chỉ có cần can đảm, càng cần phải có năng lực quan sát thời thế.



Có thể nói, vị thiếu niên đến từ Chư Tinh Quần Đảo này, đã dựa vào biểu hiện xuất sắc của chính mình, chinh phục mọi người trong điện phủ.



Mà lúc này đây, Sở Vân cũng không để bọn họ phải thất vọng.



Các Linh Yêu vốn đang bay lượn giữa không trung, bỗng nhiên cùng nhau bay xuống, không sợ chết lao về phía Mặc Kỳ Lân và hai người Kiếm quân, Quỷ quân.



Đồng thời đại bộ phận thú đàn trong thành Dạ Đế cũng thay đổi phương hướng tấn công, chen chúc hướng về phía Tháp cao ở trung tâm.



Tuy rằng Mặc Kỳ Lân có thể ra lệnh cho các loài thú, nhưng yêu thú trong thành Dạ Đế lại ưu tiên phục tùng mệnh lệnh của lệnh bi thông hành. Sở Vân có một lợi khí như vậy trong nơi tay, sao có thể không cố gắng lợi dụng?