Chí Tôn
Chương 549 : Nụ hôn thâm tình
Ngày đăng: 23:35 20/04/20
Hậu bối Thần Thâu Môn chưa hẳn đã có thiên phú và tài năng trở thành đệ tử thân truyền của hắn. Bởi vậy, Đa Tình Vương mới thiết lập bức tường pháp tắc này.
- Nói cách khác, trong hộp báu này hẳn chính là hạch tâm truyền thừa của Đa Tình Vương. Chúng ta hoàn toàn có thể mở nó. Chưởng môn, công chúa, phải dựa vào hai người.
Tiếu Tiểu Hiền kêu lên.
Sở Vân và Kim Bích Hàm nghe vậy nhịn không được khẽ liếc nhìn nhau. Chợt, ánh mắt Kim Bích Hàm khẽ chuyển, cặn nhẹ hàm răng, hai má đỏ ửng lên như ngọc.
Tiếu Tiểu Hiền nói không sai. Hay là…
Bọn họ chính là người phù hợp với điều kiện này.
Thấy hai người trầm mặc, Tiếu Tiểu Hiền gấp đến độ không nhịn được, lại kêu lên:
- Ai nha, bảo vật trong hộp này chính là tinh hoa hạch tâm một đời tu hành của Đa Tình Vương a. Hai người không suy nghĩ cho mình, cũng phải suy nghĩ cho cả Tinh Châu, suy nghĩ cho chưởng môn trước đây của Thần Thâu môn chứ. Mở hộp báu này ra, chính là tạo phúc cho muôn dân trăm họ, thay Đa Tình Vương tiền bối thực hiện nguyện vọng báo ân a.
- Khụ khụ…
Sở Vân ho khan một tiếng.
Kim Bích Hàm đứng nguyên tại chỗ, ánh mắt nhìn về một hướng. Công chúa Đôn Hoàng trước nay luôn tự nhiên phóng khoáng, lúc này lại có vẻ chật vật, khẩn trương.
- Chưởng môn, nếu thực sự không được, chúng ta cũng có thể mà. Trong lòng ta, chưởng môn luôn là người ta sùng bái, yêu kính nhất. Chưởng môn…
Tiếu Tiểu Hiền khẽ đảo tròng mắt, bỗng nhiên nói ra những lời cực kỳ buồn nôn.
- Ngươi cút cho ta!
Sở Vân tức giận, đá hắn một cước bay qua một bên.
Tiếu Tiểu Hiền cười hắc hắc, không tránh không né, chịu luôn một cước.
Hắn "Ai nha" một tiếng, thuận thế ngửa ra sau, khi ngã xuống mặt đất, bỗng nhiên biến mất không thấy.
Sở Vân cũng lợi dụng Thương Không hạc, đưa hắn ra bên ngoài.
Bịch!
Sau một khắc, Tiếu Tiểu Hiền đặt mông ngã xuống đám cây cỏ bên ngoài cửa sơn cốc.
- Ai, lại còn cần ta phải chọc cười, sử dụng độc chiêu!
Tiếu Tiểu Hiền vỗ vỗ bùn đất trên người, than thở, bộ dáng như lão đạo từng trải, quệt miệng bình luận:
- Chưởng môn cũng thật là, thời cơ tác chiến dũng mãnh tinh tiến chưa từng có từ trước tới nay, hết lần này tới lần khác cứ đến thời điểm này thì lại có chút do dự. Để được công chúa Đôn Hoàng, Thần Thâu Môn ta lại có thêm một vị Chưởng môn phu nhân. Qua vài năm nữa, ta chắc chắn có một đám sư đệ, sư muội…
- Tiếu Tiểu Hiền ta thực con mẹ nó chính là công thần mà. Vì sự phát triển của Thần Thâu Môn mà làm bao nhiêu cống hiến a!
Hắn rung đùi đắc ý, chậc chậc thành tiếng, thậm chí còn không biết xấu hổ giơ ngón cái lên với mình.
- Tiếu Tiểu Hiền, ngươi giỏi quá!
Hắn ca ngợi mình không hề keo kiệt từ ngữ chút nào.
Bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, hắn liền móc ra "Bát Phương Sưu Thiên Kính".
- Ta đến tột cùng là nên rình coi hay không nên đây? Thực sự là khó nghĩ quá a…
Hắn nhăn tít mày lại, rất muốn dùng cái gương rình coi một chút, thế nhưng lại sợ Sở Vân tìm hắn tính sổ. Nhất là Bát Phương Sưu Thiên Kính vốn là yêu binh của Sở Vân, hiện nay giao cho hắn sử dụng mà thôi, nên rất dễ bị phát hiện.
Sở Vân chính là cường giả Quân cấp, nhìn biểu hiện của Kim Bích Hàm, kết hợp với sự tích của Đa Tình Vương, ít nhiều cũng có chút đoán ra.
Hắn cũng không có kiểm tra. Ngọc giản cũng là yêu binh, mà linh quang của hắn cũng đã đến cực hạn.
Bỏ thu hoạch cuối cùng vào trong túi, Sở Vân mang theo Đông Dâm vốn đã chết ngất cùng Kim Bích Hàm đi ra khỏi huyệt động.
- Rình coi… Không rình coi…Rình coi…Không rình coi…
Tiếu Tiểu Hiền ngồi chồm hỗm trên mặt đất, mỗi một câu nói, lại bứt xuống một cánh hoa dại.
Mà bên cạnh hắn đã đầy ngập một khoảng toàn cánh hoa.
- Đáng ghét! Thực sự là kỳ lạ! Kết quả chín lần liên tục đều là không nên rình trộm. Lẽ nào đây là gợi ý của lão Thiên với ta?
Hắn lầm bầm trong miệng, bỗng nhiên ngừng động tác lại.
Trong lúc bất tri bất giác, chỉ còn lại có ba cánh hoa.
- Không rình coi… Rình coi… Không rình coi…
Trong lòng hắn mặc niệm một chút, khóe mắt liền co quắp lại, chửi ầm lên:
- Chết tiệt! Đây không phải là gợi ý của lão Thiên. Hẳn là khảo nghiệm của lão đối với ta. Đúng rồi, lão Thiên gia là muốn cố ý khảo nghiệm quyết tâm và dũng khí của ta?
- Ừ!
Hắn gật đầu, một lần nữa mở miệng:
- Rình coi, rình coi, rình coi!
- Ha ha!
Hắn ném cành hoa chỉ còn trơ lại mỗi gốc qua một bên, móc Bát Quái Sưu Thiên Kính trong lòng ra. Truyện Sắc Hiệp
Vẻ mặt hắn đỏ bừng, hai mắt tỏa sáng, toàn thân kích động đến độ run rẩy, đang muốn thôi động đạo pháp điều tra, phía sau chợt thình lình truyền đến thanh âm của Sở Vân:
- Tiếu Tiểu Hiền, ngươi định làm cái gì vậy?
Thân thể Tiếu Tiểu Hiền nhất thời kịch chấn, giống như bị điện giật vậy.
Sắc mặt hắn trắng bệch, mạnh mẽ đứng dậy, sau khi ngây ra một lúc, linh quang khẽ động:
- Báo cáo chưởng môn, Tiếu Tiểu Hiền trung thành và tận tâm, đang thủ hộ ở đây, canh chừng cho chưởng môn người.
- Thật không? Vậy ngươi lấy cái gương kia ra làm gì?
Sở Vân ha hả cười nhạt.
- Trong thời gian canh chừng, thuận tiện soi gương một chút.
Tiếu Tiểu Hiền nhếch miệng cười lấy lòng, bỗng nhiên lại giơ Bát Quái Sưu Thiên Kính lên trước mắt, kêu lên:
- Ai nha, Tiếu Tiểu Hiền ngươi trở nên đẹp trai từ hồi nào vậy? Sắp vượt qua chưởng môn rồi!
Sở Vân bất đắc dĩ lắc đầu, đối với kẻ dở hơi này cũng dở khóc dở cười.