Chí Tôn

Chương 55 : Cho dù nghìn vạn người, ta cũng quyết rồi (hạ)

Ngày đăng: 23:31 20/04/20


Thư Nhị âm trầm phụ họa.



- Sở Vân, ngươi phải lấy đại cục làm trọng!



- Bỏ con mẹ nó đại cục của ngươi đi!



Sở Vân lạnh lùng nhìn hắn, Thư Nhị lập tức run lên, ánh mắt lạnh thấu xương của Sở Vân khiến cho hắn không dám mở mồm nói thêm một lời nào nữa.



- Ngươi còn ở đây làm gì? Còn không mau cút ra ngoài làm việc?



Sở Vân quay đầu lại, trừng mắt không chút khách khí nào quát tháo Vũ Đại Đầu.



- Dạ, dạ!



Vũ Đại Đầu bị quát mắng nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng. Vội vàng chạy ra khỏi địa đàn.



Thư phu nhân muốn ngăn cản, nhưng lời đến miệng rồi lại nuốt trở lại.



- Cũng tốt, để cho Sở Vân cùng Vũ Đại Đầu đi chịu chết. Cho dù hải tặc tiến công vào nội đảo, mẫu tử ba người chúng ta cũng có thể trốn vào bên trong rừng rậm, chờ đợi Trữ gia quân đến. Cứ để cho hai tên ngu xuẩn này chết đi cũng được.



Nhìn bóng lưng Sở Vân rời đi, khóe miệng Thư phu nhân nhếch lên, nở một nụ cười âm hiểm.



- Thiếu niên, chờ một chút.



Đúng lúc này, Bạch Mi Đan Sư chợt mở miệng nói.



- Thiếu niên, ta rất kính phục dũng khí của ngươi. Bất quá chỉ bằng vào vũ dũng, đôi khi sẽ không giải quyết được vấn đề. Ta cũng được nghe phong thanh rằng hai lần khảo hạch trước ngươi đều đạt được vị trí đệ nhất. Chỉ cần tham gia lần khảo hạch thứ ba, nhập học Thiên Ca Thư Viện đã điều chắc chắn. So với việc lúc này đi chịu chết, không bằng giữ lại tấm thân hữu dụng, tương lai báo thù rửa hận cho Thư Thiên Hào.


- Vân thiếu gia...



Vẻ mặt Vũ Đại Đầu áy náy, quân thủ thành Thư gia có hơn một trăm người, nhưng theo hắn tới đây chỉ có như vậy.



Sắc mặt Sở Vân lạnh lùng, chỉ nói một câu.



- Theo ta.



Một đoàn người chạy tới Hàm Diêm Ngư Thôn, trên đường đi gặp được tam lão đang chạy tới địa đàn dự lễ thành niên.



Sau một lúc nói chuyện, tam lão tỏ vẻ muốn gia nhập vào đội ngũ cứu viện.



- Ba vị bách phu trưởng, tiết trời âm u, có lẽ trời sẽ nổi bão. Việc này quá nguy hiểm, tốt hơn các ngài vẫn nên ở đây chờ tin tức tốt của chúng ta!



Vũ Đại Đầu khuyên giải.



- Nói như đánh rắm! Lão tử càng già càng dẻo dai, một bữa ăn ba chén cơm lớn. Tên ranh con ngươi câm miệng!



Tam lão trừng lớn mắt như trâu, đồng thanh quát lên.



- Sở tiểu tử, ngươi quay lại tham gia lễ thành niên. Chuyện này để ba lão đầu tử chúng ta làm chủ là được rồi! Chúng ta đảm bảo sẽ cứu được đảo chủ!



Lão Hồng Thương vỗ ngực cam đoan. Lão cũng không muốn Sở Vân bở lỡ tiền đồ.



- Tuyệt đối không được. Nếu lần này thành công, việc ta bỏ qua Thiên Ca Thư Viện cứu nghĩa phụ tuyệt đối là đáng giá. Nếu thất bại, sau này ta cũng sẽ không phải hối hận bởi vì bản thân ham sống sợ chết.