Chí Tôn

Chương 562 : Tiên Nang Vương

Ngày đăng: 23:35 20/04/20




Giọng điệu Tửu Hào Vương cực kỳ khách khí, thật ra không muốn bỏ đám người Sở Vân. Hắn và Sở Vân trao đổi đan phương, chiếm được phương thuốc Vạn Tái Thanh Mộc Tửu, tương đương với thiếu Sở Vân một nhân tình lớn. Điều này khiến hắn đưa ra quyết định, phải bỏ qua ý định tự lập môn phái, gia nhập Thần Thâu Môn.



Cứ như vậy, dọc theo đường đi hắn có thể quan tâm tới an toàn của đám người Sở Vân. Dù sao đám người Tham Lang Vương đã ở trong thế giới Long Môn này.



Đối với một vị đại cao thủ Vương cấp tuyệt đỉnh, chủ động yêu cầu gia nhập Thần Thâu Môn, nếu Sở Vân còn do dự, quả thực là ngu ngốc đứng đầu thiên hạ.



Mặc dù hắn có bảo thạch mật môn do Vạn Độc Vương đưa cho hắn, nhưng tận đáy lòng hắn cũng không muốn dùng tới nó.



Thủ đoạn của Vạn Độc Vương tàn nhẫn, thần bí khó lường. Tuy rằng cách đối xử với hắn đã khác xưa, thái độ hòa ái, nhưng trong lòng Sở Vân cũng không cảm thấy yên tâm.



Thiên hạ này không có bữa cơm nào ăn không phải trả tiền. Hắn vốn không quen biết Vạn Độc Vương, chỉ mới gặp mặt lần đầu tiên. Thái độ như thế, chỉ có thể nói rõ ràng nàng đang có việc cầu tới mình.



Không thể dùng bảo thạch mật môn. Nếu thật sự phải thỉnh Vạn Độc Vương động thủ, tất sẽ thiếu nàng một nhân tình lớn. Cường giả Vương cấp đều là người tinh khôn.



Nhân tình của bọn họ dễ dàng có thể thiếu được sao? Sở Vân cũng không mới đi lại trong giang hồ. Hắn hiểu rõ điều này. Bởi vậy ngay cả trong cuộc chiến với đám người Vô Thường Hầu, trong tình huống nguy hiểm, cuối cùng cũng không dùng tới nó.



Chỉ xét nhân phẩm, thanh danh mà nói, Tửu Hào Vương tốt hơn nhiều so với Vạn Độc Vương gấp nhiều lắm lần. Hơn nữa, qua giao tình dọc theo đường đi, Tửu Hào Vương càng khiến Sở Vân tín nhiệm hơn nhiều so với Vạn Độc Vương.







Ngao ——!



Tiếng kêu thê lương vang lên đầy hung ác tàn nhẫn. Yêu khí liên tiếp xông lên tận trời, hùng hổ tấn công về phía đám người Sở Vân.



Đây là một đàn thú đám Phong Hỏa Yên Lang hoang dã!



- Phong Hỏa Yên Lang thú! Yêu thú quý hiếm trong Tinh Châu. Không thể tưởng được thế giới Long Môn ở tầng thứ năm, lại có nhiều như vậy.

Đối mặt với sự tấn công của bầy sói, Kim Bích Hàm lại dù bận vẫn ung dung, thản nhiên cảm thán nói.



Mỗi một tầng thế giới Long Môn, đều là động thiên khác nhau một trời một vực.



Tầng thứ nhất, chính là vực sâu, nước từ trên núi chảy xuống, xanh ngắt, đàn sơn liên miên.



Tầng thứ hai, là hoang mạc, cát vàng trải dài, ốc đảo tươi đẹp.



Tầng thứ ba là trời đông tuyết phủ. Tầng thứ tư là ngọn núi treo leo. Tầng thứ năm, rõ ràng tất nhiên là thế giới sau này. Hình thành các loại dũng đạo thiên nhiên to lớn rộng rãi. Hồ nước ngầm, núi lửa, hình thành cảnh vật độc đáo.



Tại đây còn có từng đám đàn Yêu thú yêu thực, quý hiếm, nhiều không kể xiết. Phong Hỏa Yên Lang thú trước mắt chính là một trong các loại đó.


Hoàn toàn bởi vì hắn có tiên nang thượng đẳng, không gian rộng lớn, mới có thể làm như vậy.



Đổi lại là Tửu Hào Vương, hắn cũng không có tiên nang thượng đẳng, chỉ có thể chém chết yêu vật, thu hoạch yêu tinh.



- Sở Vân, ngươi thật sự có phúc duyên thâm hậu. Ngay cả ta cũng không có tiên nang thượng đẳng. Ngươi đã có hai tiên nang. Chỉ là ngươi cũng phải cẩn thận. Thất

Vương trong Tinh Châu có một vị Tiên Nang Vương, thích nhất là thu thập tiên nang thượng đẳng. Nếu biết được ngươi có hai tiên nang thượng đẳng, tất nhiên tìm ngươi thảo phạt. Tính hắn rất bảo thủ, lại không biết xấu hổ. Tuy rằng không cường đoạt, nhưng lại vô cùng cố chấp, dây dưa mãi, chỉ sợ sẽ khiến ngươi vô cùng đau đầu.



Dọc đường đi, Tửu Hào Vương đều truyền thụ kinh nghiệm giang hồ cho đám hậu bối Sở Vân, khiến tất cả mọi người thu hoạch được rất nhiều điều.



Chỉ lúc này, hắn vừa dứt lời, chợt nghe gặp một giọng nói.



- Tửu Hào Vương, không ngờ ngươi dám nói bậy sau lưng nói lão phu. Mất công lão phu đã xem ngươi là người bạn tri kỷ. Lần này vừa vặn bị bản vương bắt được, ngươi muốn dùng rượu ngon nào để nhận lỗi với ta đây?



Nhất thời mọi người xoay người, thấy phía sau cách đó không xa, không khí đang dao động. Sau đó, một lão nhân vừa gầy lại thấp. Xương gò má, trán cao ngất. Đôi mắt nhỏ phát ra tinh quang bắn ra bốn phía.



Hắn mặc trường bào màu xanh lam, vuốt râu, cười mà như không cười, nhìn về phía Tửu Hào Vương.



- Tiên Nang Vương, sao ngươi ở trong này?

Tửu Hào Vương thoáng kinh ngạc một chút, chợt ha ha cười.

- Cái này xem như nói bậy sao? Ta chỉ nói thực thôi. Ta nói trước, ngươi cũng không nên có chủ ý tới tiên nang trong tay tiểu tử này.



- Ngươi đừng quên ta được xưng là Tiên Nang Vương. Thế giới này, chính là tiên nang Long Môn của Du Hoàng. Muốn tìm thấy người bạn già của ngươi, không phải là việc gì khó.

Tiên Nang Vương kiêu ngạo cười, nhấc chân bước một bước, không ngờ tiến lên trước hai trượng, đứng ở trước mặt Sở Vân.

- Hắc hắc hắc, tiểu tử kia, đừng lo. Chúng ta cũng không phải mới gặp lần đầu tiên. Hai cái tiên nang này của ngươi có bán không? Giá cả thế nào có thể thương lượng. Cũng có thể bảo lão phu bán mạng thay ngươi một thời gian.



Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào tiên nang bên hông Sở Vân. Thật giống như sắc lang vào hoa lâu, thực khách ngồi trên bàn ăn.



Ánh mắt sáng quắc, khiến Sở Vân cảm thấy áp lực đèn nặng.



- Không phải lần đầu tiên gặp mặt? Tiền bối nói đùa, vãn bối cũng không biết...

Sở Vân nói xong, bỗng nhiên dừng lại. Hắn thấy đôi giày Súc Địa Thành Thốn dưới chân Tiên Nang Vương.



Yêu binh này chính là một trong mười yêu binh hệ tốc độ của Tinh Châu. Vốn là yêu binh của Thiết Sơn Tể tướng. Nhưng sau khi Thiết Sơn Tể tướng chết ở trong Dạ Đế thành, đôi giày này cũng mất tích theo.



- Ha hả, tiểu tử ngươi thật thông minh. Không tồi, lão phu cũng đi Dạ Đế thành. Đáng tiếc không tìm được tiên nang thượng đẳng của Dạ Đế. Vốn lúc ấy đã nghĩ tìm ngươi, không biết làm thế nào lại đột ngột xảy ra chuyện. Chỉ là lần này lão phu đến, mục đích chủ yếu cũng không phải tiên nang của ngươi.

Nói tới đây, Tiên Nang Vương quay đầu nhìn về phía Tửu Hào Vương.

- Lão phu phát hiện Long Môn tầng thứ bảy. Tửu Hào Vương, lần này ta đến, chính là muốn tìm ngươi liên thủ đột phá Long Môn, tiến vào tầng thứ bảy, tầng mà cho tới bây giờ vẫn chưa có người đặt chân tới.