Chí Tôn
Chương 585 : Không thể cự tuyệt, âm thầm hiệp ước
Ngày đăng: 23:35 20/04/20
Khi đạo của Vương giả đạt tới mức đỉnh phong chân chính, khi hoàn mỹ đại thành hắn phối hợp với thiên địa, Thiên Nhân Hợp Nhất, câu thông lưới pháp tắc, lĩnh ngộ ra đạo pháp thần thông của riêng mình.
Về phần theo Vương giả tấn chức Đế cấp, hoặc là Đế cấp tấn chức Hoàng cấp, Hoàng giả thành Thánh, đều là bí ẩn lớn nhất của giới Ngự yêu sư.
Lục Kình Vương đang đi trên đường Vương cấp, cách Vương giả đỉnh phong, còn một bước xa. Nhưng điều này tuyệt đối không khiến hắn bớt hứng thú đối với bí
mật Vương giả thành Đế!
Lịch sử Tinh Châu trên dưới nghìn vạn năm, vô số Tuấn Kiệt phong lưu, Anh Hào quái tài ùn ùn, như bầu trời đêm đầy sao, sông lớn nghìn dặm. Nhưng chỉ có bốn vị Đế giả, ba vị hoàng giả, một vị Tinh Thánh!
Dạ Đế phù chiếu cần sức mạnh hồn phách để tiến hành chế tác, bởi vậy tuyệt đối không thể giả tạo. Điều này đủ để chứng minh sự tồn tại của Dạ Đế.
Ba vị Đế giả khác đều được người đời xác minh đã chết. Nhưng Dạ Đế, cũng một trong những Đế giả có sự tồn tại thần bí nhất. Không ai biết tính cách, dung mạo của Dạ Đế. Hắn (nàng) xuất hiện thần bí, lại biến mất thần bí. Trên lịch sử Tinh Châu ghi lại, cũng mờ nhạt, ít một cách đáng thương.
Dạ Đế còn tồn tại!
Lục Kình Vương liếm liếm môi. Sau khiếp sợ ban đầu, hắn nhanh chóng tiếp nhận hiện thực này.
Dù sao Dạ Đế là một cường giả Đế cấp thần bí. Mà hiện tại, hắn (nàng) đưa ra một giao dịch khiến Lục Kình Vương không thể cự tuyệt.
Bí mật Vương giả lên chức Đế!
Điều này có sức hấp dẫn thật sự quá lớn.
- Thư Gia nhất thống Chư Tinh Quần Đảo, ngay cả Thiết Gia cũng chiếm đoạt rồi.
Hừ, người đời không biết, Lục Kình ta Vương có tên thực, chính là Thiết Đông Hải! Ta đáp ứng giao dịch này. Khi khai quốc đại điển, ta nhất định sẽ ra tay, dựa theo nội dung giao dịch, toàn lực thu hút sự chú ý của Thư Gia.
Lục Kình Vương trầm giọng đáp.
- Quyết định anh minh, Lục Kình Vương đại nhân. Tin tưởng khi chủ ta nghe được tin tức này, cũng sẽ rất cao hứng.
Người sứ giả mặc y phục màu đen hạ thấp người đáp lại.
- Chủ nhân của ngươi, chính là Dạ Đế sao?
Lục Kình Vương hỏi.
- Ha hả a.
Sứ giả mặc y phục màu đen phát ra tiếng cười ý vị sâu xa, không có khẳng định, cũng không phủ định, chậm rãi lui ra, từ biệt Lục Kình Vương.
...
Cây cỏ um tùm, trăm hoa đua nhở, liễu diệp thư chi, chim hót chiêm chiếp.
Nơi này là An Định Quốc, một quốc gia bốn mùa đều như mùa xuân.
An Định Quốc chủ, và Giang Hán quốc chủ, Mông Nguyên quốc chủ từng giá lâm Thiên Ca Thư Viện, tận mắt quan sát Sở Vân tham gia Tinh Thánh Đại Xạ lễ.
Một con sông nhỏ nhẹ nhàng chảy xuôi. Núi xanh vờn quanh, chim hót líu lo. Bên bờ sông, có một ngôi nhà cỏ, nơi Thụy Lão Nhân từng sống thời thơ ấu. Trong Mộng Cảnh, trông nó rất sống động, cánh cửa khép hờ, chậm đợi người chủ ngày xưa trở lại.
Trong Toán sư, lại phân rõ thành ba lưu phái lớn: Tinh Toán sư, Quái sư, Mộng Ngôn Sư.
Thụy Lão Nhân là Mộng Ngôn Sư, có thể khống chế mộng, cũng thông qua Mộng Cảnh, tiến hành tính toán ra lời tiên đoán.
Tuy nhiên mộng cảnh này, không dùng để tính toán theo công thức.
Người già đều đã nhớ những kỷ niệm cũ.
Đó là một mộng đẹp.
Thụy Lão Nhân rút trí nhớ từ trong hồn phách, từ đầu chí cuối tạo dựng lại một cảnh tượng như xưa. Đứng ở bên bờ sông, trong lúc nhất thời, tinh thần Thụy Lão Nhân ngẩn ngơ, cảm giác thời gian lần lượt thay đổi, tình cảm thương nhớ cố hương đang vướng mắc ở trong lòng hắn, phức tạp không nói được tiếng nào.
Mỗi một người già, đều có rất nhiều chuyện xưa. Mà thời gian lắng đọng lại, khiến những chuyện xưa đã qua tản mát ra ý vị không giống bình thường.
Cố hương sớm bị phá huỷ từ lâu. Hiện tại cũng đã hoàn toàn thay đổi. Mấy trăm năm, đủ để thương hải tang điền. Tuy nhiên cho dù tồn tại, có năng lực thì có thể làm thế nào?
Trong giấc mộng của mình, lão nhân nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Hắn biết thời gian của mình không còn nhiều lắm.
Tuổi thọ của con người luôn bị hạn chế. Hắn ở trên Đằng bảng, xếp hàng Kỳ Nhân bảng, trên thực tế hắn sớm đã là nhân vật Quân Cấp. Nhưng đã đến đỉnh điểm, không thể tấn chức lên trên.
Đại nạn buông xuống, lão nhân thích làm một vài giấc mộng, cố đi tới đi lui khi mình còn sống.
Ở sâu trong trí nhớ, bồi hồi một lúc lâu, trong lòng lão nhân tràn ngập tư vị không nói lên lời.
Ở bờ sông mới thấy nguyệt, sông trăng vẫn như năm nào. Cả đời người đã trôi qua, trăng, sông hằng năm vẫn không đổi.
Thời gian là đại địch của người anh hùng thích. Cho dù là tuấn kiệt có tư thế hào hùng tài năng phát triển đến mức nào, cũng khó địch lại trước uy lực của thời gian. Một đám thế hệ sau sẽ tiến lên, họ sẽ hóa thành bọt nước trong dòng sông lịch sử.
Xem cả lịch sử Tinh Châu dài đằng đẵng, chỉ có Tinh Thánh được vĩnh sinh. Mà điều này, cũng chỉ là nghe đồn.
Trong lòng Thụy Lão Nhân biết rõ ràng về tình huống của mình, trong lòng cũng không mơ mộng quá đáng sẽ đạt được Thánh cấp.
Hắn chỉ một lão nhân gần đất xa trời, thời gian còn lại không còn nhiều, lẳng lặng hồi tưởng lại chuyện cũ, xem nhân sinh, tìm kiếm những cảm xúc đã mất.
Thật lâu sau, hắn thở dài một tiếng, đang muốn rời khỏi, bỗng nhiên cảm thấy xung quanh có biến đổi khác thường.
Vốn trời đang nắng, bỗng nhiên có một đám mây đen phiêu đãng tới, âm trầm u ám, trên đầu tối đen như mực, bao phủ hơn nửa dòng sông trong veo.
- Là vị đồng đạo nào tìm tới trêu đùa lão hủ?
Nhất thời ánh mắt Thụy Lão Nhân cứng lại, ngóng nhìn lên mây đen trên đầu chậm rãi nói.
Giọng nói của hắn không lớn, nhưng vẫn vang vọng dưới vòm trời.