Chí Tôn

Chương 59 : Túy Tuyết cuồng đao, hùng hồn bi ca (hạ)!

Ngày đăng: 23:32 20/04/20




- Đại chiến sắp tới, toàn quân nghe lệnh! Lấy liệt tửu.



Sở Vân làm gương, một tay nhấc lên một vò liệt tửu.



Bên trên thuyền nhẹ, vô số quân sĩ noi theo.



- Uống!



Sở Vân bỏ lớp bùn phong trên nắp vò rượu, ngửa đầu uống 3 ngụm lớn. Liệt tửu trôi xuống bụng, làm tăng thêm dũng khí, sau khi uống ba ngụm lớn, toàn quân hơn trăm người đều cảm thấy toàn thân nhiệt huyết sôi trào, chiến ý sục sôi.



Choang!



Sở Vân ném vò rượu xuống boong thuyền, vò rượu lập tức vỡ tan. Toàn quân noi theo, tiếng vỡ vụn truyền đến liên tiếp. Liệt tửu bắn ra, khắp nơi tràn ngập hương rượu.



- Chẩm lửa!



Sở Vân ra lệnh một tiếng, bảy chiếc thuyền lửa lập tức bốc lên ngọn lửa hừng hực.



Sóng nhiệt tỏa ra, thỏi bay toàn bộ độc vụ màu trắng. Còn thuyền viên trên thuyền, bởi vì thân thể đã được quấn chặt bằng Bích Ngọc Hải Đái, hải đái tỏa ra hơi nước làm mát, ngăn cản được ngọn lửa, bảo vệ toàn thân. Sở Vân đứng tại mũi màu, hai mắt như điện, hào tình tứ dật. Trong lồng ngực, sóng gió ngập trời không vui không buồn. Hắn ngửa mặt lên trời gào thét, hát vàng hành khúc Thư gia quân.



- Ô vân na! Già mãn thiên, ba đào na! Cao như sơn...



Bảy chiếc phi chu hừng hực bốc cháy, phi thẳng về phía trước. Binh sĩ trên thuyền bị cảm nhiễm, thần sắc kích động, sục sôi, đồng thanh hát vang.



Cho dù chuyến đi này hung hiểm, cửu tử nhất sinh. Nhưng!



Đại trượng phu há lại sợ chết?



Chiến sĩ trên bảy chiếc phi chu đều đã chuẩn bị tâm lý --- Chiến tử!



Cùng lúc đó, chiến trường bao phủ trong hắc vụ.


- Ngoại nhân đều nói con không phải là nhi tử do ta thân sinh. Nhưng trong mắt ta, ký thác cánh tay trái vì con, so với nhi tử thân sinh còn muốn thân thiết hơn! Di chúc ta đã sớm an bài, Sở Vân, con vẫn luôn là ngừa thừa kế xứng đáng nhất trong lòng ta. Đáng tiếc, ta không thể giúp cho con một vài lần nữa rồi. Nếu ta không còn, con phải cẩn thận thế lực của Trữ gia đảo.



Hành khúc bên tai càng ngày càng nhỏ đi, dường như sắp không còn nghe thấy được. Trước mặt, bóng đêm bao phủ, dường như sắp lôi kéo hắn chìm sâu vào thế giới tử vong. Nhân sinh tự cổ thùy vô tử? Chư Tinh Mãnh Hổ ngày xưa, cũng sắp gục ngã rồi sao?



Nhưng đúng lúc này!



... Ô vân na! Già mãn thiên, ba đào na! Cao như sơn lãnh phong na, phác thượng kiểm! Lãng hoa na, đả tiến thuyền...



... Na quản na cuồng phong như đao, vũ mạc như tiến! Na quản na sơn hà phá toái, thân thế phù trầm!...



Hành khúc một lần nữa lại vang vọng, là nghe nhầm sao? Ý thức Thư Thiên Hào kịch liệt ba động.



- Chuyện gì vậy?



Tàn Lang biến sắc, cũng nhận ra điểm khác thường.



Dường như là một cơn sóng gió vô hình, lướt qua toàn bộ chiến trường, hào khí theo tiếng ca chậm rãi chuyển biến.



- ... Hỏa bạn na, tĩnh khai nhãn! Đà thủ na, bả trụ oản! Đương tâm na, biệt thâu lại! Bính mệnh na, mạc đảm hàn... Truyện Tiên Hiệp



- ... Bất phạ na thiên trượng ba đào cao như sơn! Bất phạ na thiên quân vạn mã thương như lâm...



- Đây mới là tiếng ca, là ai đang hát?



Sắc mặt Bạch Bái kinh hoảng, hô lớn.



Tiếng ca phiêu miểu bất định, lúc đầu chỉ như một dòng suối nhỏ. Nhưng thời gian dần qua, tiếng ca càng lúc lại càng lớn!



Dần dần nó biến thành từng đợt tiếng gầm, cuốn tới chiến trường.