Chí Tôn
Chương 611 : Gió nổi mây phun
Ngày đăng: 23:36 20/04/20
- Ha ha a, xem ra Vạn Độc Vương chưa nói với ngươi về chuyện năm đó. Cũng đúng, nàng đê tiện ác độc như vậy, sao có thể chủ động vạch trần tội lỗi của mình. Ai gia sẽ nói với ngươi về chuyện năm đó.
- Trước kia, Ai gia và Vạn Độc Vương là tỷ muội tốt không có gì giấu nhau. Một năm kia, ta phải lòng một vị nam tử...
Ánh mắt Nhân Ngư Vương thoáng như mây khói, thanh âm chậm rãi, rơi vào trong hồi ức.
- Hắn có một đôi tay đẹp nhất trên đời, thon dài, khớp xương rõ ràng, móng tay sạch sẽ. Ánh mắt hắn màu xanh biếc, khi mỉm cười, có thể sáng ngang với nhật nguyệt.
- Toàn thân hắn mặc trường bào thư sinh, tay cầm quạt giấy, ôn nhã như ngọc. Giống như là ngươi làm được không lâu trước, hắn cũng tinh thông các hạng mục, ở phương diện phong ấn, chế túi vân vân có tạo nghệ cấp đại sư.
- Ta còn nhớ rõ, trong lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, là ở ven hồ. Trên mặt hồ phát ra những ánh sáng lấp lánh, chiếu trên khuôn mặt hắn. Hắn mỉm cười nói với ta:
- Ta tên là Phong Hồn, còn nàng?
- Ha ha, một năm kia, ta rơi xuống bể tình, cảm thấy mình là nữ tử hạnh phúc nhất trên thế giới. Nhưng cũng năm đó, tỷ muội tốt nhất của ta và người ta yêu nhất cùng nhau phản bội ta. Cuối cùng, Phong Hồn giao cho ta một đứa nhỏ, nói đó là cốt nhục của hắn và nàng sinh ra.
- Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ trả thù một đứa nhỏ, để gột rửa cừu hận trong lòng ta. Ta nuôi hắn lớn lên, coi như con mình, cho hắn họ của ta, giao cho hắn môi trường phát triển rộng lớn. Bộ dạng hắn, thật sự rất giống với phụ thân hắn. Cuộc sống của mẫu tử chúng ta thật sự hạnh phúc... Nhưng chính là nàng, Vạn Độc Vương! Nàng phát rồ, giết đứa nhỏ của mình ở trước mặt ta!
- Thù mới hận cũ, bất cộng đái thiên! Nếu không phải năm đó ta mới bị bại trong tay Sở Bá Vương, bản thân bị trọng thương, chỉ có thể tĩnh dưỡng trong thâm cung. Nếu không phải Vạn Độc Vương có hành tung quỷ bí không định. Ai gia đã sớm muốn tìm nàng báo thù! Hiện nay, nàng lại duỗi ma trảo về hướng Uyển Nhi tôn nữ của Ai gia. Ai gia sao có thể để nàng thực hiện được?
Giọng nói của Nhân Ngư Vương, sắc nhọn như kiếm, vang vọng trong đại sảnh.
Bỗng nhiên nàng đứng dậy, ngón tay về hướng phía sau Sở Vân, hai mắt phun ra lửa giận, gầm lên:
- Vạn Độc Vương, ngươi còn muốn trốn tới khi nào? Bộ mặt thật đáng ghê tởm của đã bị ta vạch trần. Đến đây, hôm nay chúng ta phải có một chấm dứt!
- Sao có thể như vậy?
Sở Vân cảm thấy vô cùng nghi hoặc. Hắn có Lục Dục Tâm Ma Hạt, đường chính là nhân đạo, có thể cảm nhận được tình cảm của Vạn Độc Vương đối với Vũ Văn Uyển
Nhi thật sự thân thiết.
- Vậy cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Hắn quay đầu nghiêng người, nhìn về phía sau. Giờ phút này Vạn Độc Vương khoác hắc bào hiện ra trong đại điện.
Nhưng Vạn Độc Vương không cho hắn bất kỳ lời giải thích nào. Dáng người nàng khô gầy, tay chống gậy, sắc mặt biểu tình đều như bị bóng ma bao phủ. Sở Vân chỉ có thể nghe được nàng phát ra một tiếng thở dài khe khẽ.
Nhưng chính tiếng thở dài này, lại khiến Sở Vân cảm nhận được nội tâm nàng cực kỳ phức tạp, thống khổ sâu sắc, cùng với đau thương cuồn cuộn.
- Nhân Ngư Vương tiền bối, mong ngài tạm thời giảm cơn giận lôi đình. Trong đó nhất định là có hiểu lầm gì!
Sở Vân vội vàng nói.
Giang Hán quốc chủ ngạc nhiên.
- Vào thời khắc sinh vật xinh đẹp nhất chói mắt nhất kia, hái hy vọng của nó xuống, lấy sinh mạng của nó. Đây là thời khắc hưởng thụ nhất của sát thủ Tử Tiêu ta. Giang Hán quốc chủ, ngươi tìm đến ta, chẳng lẽ không phải bởi vì điều này sao?
Người nam tử đứng dậy, vừa vỗ vỗ bụi đất trên người, vừa nói.
Giang Hán quốc chủ liếc mắt nhìn hoa tàn trên mặt đất với vẻ tiếc hận, sau đó cười khổ gật đầu nói:
- Không tồi. Thân là sát thủ, có thể hưởng thụ quá trình ám sát, mà không phải đơn thuần vì nhiệm vụ. Đây là ta điểm khiến ta thưởng thức nhất ở ngươi.
- Ba năm trước đây, ngươi cứu ta một mạng. Ta đã đồng ý với ngươi, làm sát thủ ba năm cho ngươi. Trong lúc này, ta đã ám sát hai Hầu cấp, mười một Quân Cấp, ba mươi chín Hào Hùng, gần trăm Kỳ Nhân. Hiện nay đã gần đến kỳ hạn ba năm. Tính ra, đây là nhiệm vụ cuối cùng.
Người nam tử vẻ mặt bình tĩnh.
- Nói đi, lần này cần ta giết ai?
Giang Hán quốc chủ không có trực tiếp trả lời, lại khuyên nhủ:
- Ngươi là sát thủ ưu tú nhất trong Tinh Châu. Tuy rằng chỉ có tu vi Quân cấp, nhưng ngay cả cường giả Hầu cấp, đều ngã trong tay ngươi. Lưu lại đây, ta có thể cho ngươi vinh hoa phú quý.
- Ha hả, đây đã là lần một nghìn lẻ chín ngươi khuyên ta. Tuy nhiên câu trả lời của ta, vẫn như thế. Ngươi không phải quân chủ ta muốn tìm. Trên người ngươi không có "khí lượng".
- Khí lượng, khí lượng, ngươi luôn nói như vậy. Thân thể của ta sao không có khí lượng? Ngươi muốn độ khí lượng, cuối cùng là muốn gì!
Giang Hán quốc chủ tức giận lên.
- Khí lượng của Vương.
Trong mắt Tử Tiêu hiện lên một sự cuồng nhiệt. Chỉ có điều lập tức biến mất, khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
- Nói đi, mục tiêu lần này là ai?
Giang Hán quốc chủ thở dài một tiếng, lúc này mới phun ra hai chữ:
- Sở Vân.
...
Trong Khổ Trà Quốc, cao tầng Khổ Đà Tự đang tiến hành bàn bạc tranh luận.
- Không thể như vậy được! Cho dù là Túy Tuyết Hồ Quân thì thế nào? Cho dù hắn tấn chức thành Hầu cấp, thì thế nào?
- Không tồi. Bắc Quang đại sư, chính là một trong tứ đại nguyên lão của Khổ Đà Tự ta. Lại là huyết mạch duy nhất do tổ sư gia Khổ Đà Vương lưu lại. Từ lúc hắn mất tích tới nay, chúng ta vẫn đau khổ tìm kiếm. May mắn là lúc này, mời được Túy Nhất Sinh đại sư tới giúp đo lường tính toán, mới biết được là do Sở Vân thi triển độc thủ.