Chí Tôn

Chương 633 : Tinh Thánh di thư

Ngày đăng: 23:36 20/04/20




- Gần đủ? Vậy là còn thiếu một chút. Nói đi, có lẽ ta có thể giúp ngươi.



Sở Vân nói.



- Cái này không thể nói ra là làm được.



Nhị Lang Thiên Quân cười khẽ một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn nói ra.



- Ta vẫn chưa có manh mối về loại hạt giống Thảo Đầu Thần Tướng thứ một trăm lẻ tám. Đó là Kinh Khủng Liêm Đao Thảo. Nó là một loại Yêu Thực cận chiến, đã sớm bị diệt sạch. Khi Bích Mộc Vương còn trẻ tuổi đã may mắn có được một ít. Nó cũng được coi là trung tâm, dần dần phát triển ra chiến trận Thảo Đầu Thần Tương.



- Kinh Khủng Liêm Đao Thảo?



Sở Vân sửng sốt, chợt sắc mặt có phần cổ quái.



Nhị Lang Thiên Quân thấy biểu tình hắn như vậy, cũng ngạc nhiên, trong mắt hiện lên chút hy vọng:



- Không phải ngươi có manh mối về loại Yêu thực này?



- Đâu chỉ là manh mối, ta biết ở đâu có loại Yêu thực này, hơn nữa là đầy một núi, nghìn vạn cây.



Sở Vân cười ha hả. Hắn không nói giấu diếm Nhị Lang Thiên Quân, nói thẳng ra địa điểm, chính là ở Dao Sơn Quốc trong Khu rừng vô tận. Năm đó Sở Vân nhờ địa thế thuận lợi ở núi cỏ này, đối kháng được cường địch.



- Thì ra là thế, ta sẽ tức khắc khởi hành, tới Khu rừng vô tận.



Nhị Lang Thiên Quân vội vàng đứng dậy, có vẻ cấp bách không nhịn nổi.



- Có cần gấp như vậy không?



Đây vẫn là lần đầu tiên Sở Vân thấy vẻ mặt hắn như vậy.



- Đại Hoang quốc sớm hay muộn cũng bị Long Đế nhất thống. Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ tấn công Dao Sơn Quốc đầu tiên. Bởi vì Dao Sơn Quốc có ưu thế về địa lý vượt trội. Sẽ trở thành một ván cầu quan trọng để hắn tấn công các quốc đảo khác. Ta chắc chắn phải sớm qua lấy. Nếu không sợ là sẽ quá muộn.



Tuy rằng Nhị Lang Thiên Quân ẩn dật không ra ngoài, nhưng lại nhìn thấu tình thế Tinh Châu.



Sở Vân liền cười:



- Ta cũng đã dự đoán được điều đó. Trước đây rất lâu, Thư Gia chúng ta cũng đã đã đặt một bảo thạch mật môn lớn ở Khu rừng vô tận. Hơn nữa lại đúng vào chỗ bí cảnh này, để tiến hành khai thác tài nguyên. Ngươi có thể thông qua bảo thạch mật môn, trực tiếp vào Khu rừng vô tận, thực hiện được mục đích của mình. Cho nên người không nên gấp gáp. Hay là theo ta đi nói chuyện với Tửu Hào Vương một chút. Xem thương thế

của hắn đã đỡ hơn chưa?
- Thì ra Tửu Hào Vương người cũng không biết...



Sở Vân thất vọng thở dài.



- Tuy rằng không biết, nhưng ta lại cảm thấy ngươi có thiên tư cực cao, khí vận lại nồng hậu như vậy, chắc chắn sẽ được ông trời coi trọng. Khả năng Tinh Thánh di thư xuất hiện trước mặt ngươi là vô cùng to lớn. Bởi vì trên lịch sử, những Vương giả nhận được ưu ái của tinh thư đều là người có thiên tư xuất sắc.



Tửu Hào Vương đáp.



- Ta không thích điều gì quá mờ ảo, ký thác tương lai cho vận khí cũng không phải là tác phong của ta.



Sở Vân lắc đầu, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên có thị vệ vào bẩm báo.



- Hả? Ngươi là nói một vị cường giả Vương cấp đến từ Khổ Đà Tự, nói đặc biệt tới thăm hỏi ta?



Sở Vân rướn mày.



- Đúng vậy, Thiếu quốc chủ. Người này tự xưng là Cù Mộc Vương, tuổi già sức yếu, mặt mũi hiền lành, muốn trao đổi thương nghị với Thiếu chủ.



Thị vệ bẩm báo nói.



- Nếu nói như vậy, ta cáo từ trước.



Sở Vân đánh tiếng chào Tửu Hào Vương, lại nói rõ vị trí cụ thể của gò Kinh Khủng Liêm Đao Thảo cho Nhị Lang Thiên Quân biết.



- Khi còn ở cấp số Hào Hùng đã từng gặp qua Cù mộc Vương một lần. Không ngờ hắn vẫn còn sống. Ngươi đi nhanh đi. Ta ở trong này dưỡng thương là được rồi.



Sau khi Tửu Hào Vương gật đầu với Sở Vân, liền nhắm mắt lại, thân tựa vào đầu giường, bắt đầu dưỡng thần.



Nói chuyện với Sở Vân nhiều như vậy, khiến hắn có chút mệt mỏi không chịu nổi.



Cù Mộc Vương, chính là vị lão Vương gia trong Khổ Đà Tự.



Hắn ăn mặc cực kỳ mộc mạc, toàn thân chỉ mặc áo bào màu nâu, có vẻ rộng thùng thình, đi một đôi giày cỏ. Dáng người hắn gầy yếu, giống như củi khô. Làn da có khắc đầy dấu vết năm tháng. Trên mặt lại xuất hiện một hai mảng da đồi mồi.



Điểm thu hút người khác nhất chính là ánh mắt hắn. Tràn ngập trí tuệ, lóe sáng giống như kim cương. Đây là một loại cảnh giới tinh thần "duyệt hết hồng trần, bất cứ việc gì cũng hiểu rõ, yên tĩnh không màng danh lợi". Đây là lần đầu tiên Sở Vân thấy hắn, trong lòng không khỏi tán thưởng.