Chí Tôn

Chương 682 : Bị vạch trần?

Ngày đăng: 23:36 20/04/20




- Mà hiện tại ta mới chỉ xây dựng hoàn thành ở mức độ nền tảng. Tương lai ta còn muốn thu các loại tài nguyên ở thế giới bên ngoài đến thế giới tiên nang, để nó gia tốc phát triển. Đến khi đó, tốc độ phát triển của ta sẽ lớn hơn của đám người Bạch Đế gấp mấy chục lần!



Giờ khắc này, Sở Vân cảm thấy vô cùng đắc ý.



Ban đầu còn tưởng rằng phải thu thập Yêu vật Tiên Thiên thích hợp, xây dựng đại trận đến trạng thái hoàn mỹ, cần đến mấy năm. Nhưng thật không ngờ, Đế Hoàng Ám Hội xuất hiện, trở thành một tuyệt thế kỳ ngộ đối với sự phát triển sau này của Sở Vân.



Bình thường, những Cường giả Cấp Hoàng Đế này, khi hoàn thành nhiệm vụ của phe mình, thu được giá trị cống hiến. Nhưng chỉ dựa vào những giá trị cống hiến này, căn bản là không thể thỏa mãn nhu cầu phát triển của bản thân. Không nói tới mức độ khó khăn của những nhiệm vụ này.



Vì vậy, Đế Hoàng Ám Hội đã xuất hiện rất đúng lúc.

Bình thường, các Cường giả Cấp Hoàng Đế không ngừng tranh đấu, khi tới Cổ Thánh điện, đều phải dứt bỏ tất cả ân oán, trở thành người giao dịch thuần túy. Khắp nơi không ngừng trao đổi, cùng hưởng tài nguyên, thỏa mãn nhu cầu vô cùng lớn của bọn họ.



Đi sâu vào phương diện mà nói, điều này cũng chứng tỏ Cường giả Cấp Hoàng Đế, không muốn bị cửu đại Thánh nhân thao túng, mà áp dụng một phương thức chống đối.



Sở Vân lợi dụng cơ hội này, dựa vào Nguyên tinh Tiên Thiên, trắng trợn thu mua Ngộ Đạo thạch và yêu vật tuyệt phẩm. Nếu chỉ dựa vào chính hắn, chí ít cũng phải nỗ lực gần mười năm.



Cứ như vậy, tiết kiệm một khoảng thời gian lớn của hắn, khiến hắn thực sự bước một bước dài về phía trước. Truyện Sắc Hiệp







Các địa phương ở Đan Châu một đường liều mạng quyết chiến mới lọc ra được một trăm đội, tề tụ ở Thánh sơn nơi lớn nhất ở Đan Châu.



Cuộc so tài đã cử hành được ba ngày, vẫn bừng bừng khí thế.



- Trần gia lại thất bại, nếu bại thêm một trận nữa, cũng chỉ có thể dừng lại ở vị trí tám mươi chín.



- Đáng tiếc, mặc dù có hai vị đại sư, nhưng Trần Vũ Tình vẫn còn hơi kém một chút.



- Tiễn gia bố trí thứ tự giao đấu rất sắc bén, lấy nhiều thắng ít. Bách Gia Đan Hội là thi đấu đoàn thể, một hai người cũng không thể xưng bá được.



Trong tiếng bàn luận của khán giả, từng người từng người trong đội Trần gia bước xuống sân.



Sắc mặt Trần Vũ Tình có chút tái nhợt. Ngay vừa rồi, nàng bại dưới tay một luyện đan đại sư từng trải.



Đây không phải là lần đầu tiên nàng bị đánh bại.



Từ cuộc thi huyện đến cuộc thi Quận, lại đến cuộc thi Tỉnh, Trần gia một đường hát vang, hễ chiến là thắng. Nhưng cuối cùng khi tới cuộc thi Châu, khí thế lập tức giảm sút. Các Cường giả Hào Hùng, hóa trang lên sân khấu, đều có người chặn lại. Chỗ nào cũng có luyện đan sư cấp Đại sư. Họ đã không còn có thể khiến cho khán giả sợ hãi nữa.



- Ca ca, huynh đang nhìn người nào? Sao nhập thần vậy, còn nhìn không chớp mắt.



Vân Tiểu Ái nữ mặc nam trang, kiễng đôi chân nhỏ, nhẹ giọng hỏi.



Nàng biết nhiệm vụ lần này của ca ca nhà mình, là thay mặt Vân gia, thay mặt gia tộc mời chào luyện đan đại sư mới.



Trong Bách Gia Đan Hội hàng năm, tám gia tộc lánh đời lớn đều phái thành viên của gia tộc mình tới đây khảo sát. Để bổ sung lực lượng cho gia tộc, đảm bảo cho sự hưng thịnh lâu dài không bị suy yếu.
Thì ra, Công Tôn Uyển Nhi vốn bị biểu hiện Sở Vân thuyết phục, nhưng sau khi thỉnh giáo luyện đan sư trong gia tộc liền "tỉnh ngộ" phát giác mình bị lừa.

Nàng là thiên chi kiêu nữ, khí ngạo lớn như vậy, dĩ nhiên có người tới lừa gạt nàng.



Việc này còn phải quá đáng sao?



Hết lần này tới lần khác, do lo lắng Bách Gia Đan Hội sắp tới, nàng đành khoanh tay bó gối, không thể xử lý Sở Vân. Vì vậy trong lòng uất nghẹn, buồn bực không yên.



Sau đó Sở Vân đột nhiên biến mất, càng khiến nàng thêm xác định mình rõ ràng đã bị lừa.



Buồn bực không có đối tượng phát tiết lại càng tức giận hơn.



Hiện nay tự nhiên có thể gặp được Sở Vân ở Bách Gia Đan Hội, Công Tôn Uyển Nhi trong phẫn nộ mà thấy vui mừng, tiểu tử này lại dám tới tham gia cuộc thi Châu?

Đây là tà tâm không đổi, giả danh lừa bịp hết người này tới người khác.



Lá gan thực không nhỏ!



Mọi người trong Trần gia đều biến sắc.



Ý tứ của Công Tôn Uyển Nhi vừa nghe đã hiểu ngay. Rõ ràng là chỉ trích thực lực Sở Vân không mạnh, nhưng lại dùng mánh khoé bịp người khiến Công Tôn Uyển Nhi rút lui.



Nhưng sau đó, lại sợ bị cao thủ cấp đại sư vạch trần, len lén bỏ trốn.



Những tình huống lừa gạt này, trước đây cũng không phải là chưa từng có.



Trong lúc nhất thời, Sở Vân cảm thấy ánh mắt của mọi người, đều nhìn về phía mình.



Trong ánh mắt của những người này, bao gồm cả hoài nghi, lạnh lùng, khinh bỉ và ngạo nghễ.



Lúc này, không cần đoán, Sở Vân cũng có thể biết được rõ tâm của của bọn họ.



- Thì ra Vô danh công tử, là một người như vậy.



- Nhìn người không thể nhìn tướng mạo. Nhìn bề ngoài tuấn tú như vậy.



- Tri nhân tri diện bất tri tâm, Trần gia bị thua, tự nhiên bị người đi cùng lừa gạt.



Phần lớn mọi người chỉ nghĩ thầm trong bụng, nhưng cũng có vài người cá biệt lại mở miệng hô to gọi nhỏ bàn tán.



- Ta nói vì sao đã chiến đều bại, nguyên lai là do người kia kéo chúng ta lại. Thực sự là ghê tởm à!



Hai mắt Triệu Phì như muốn phun lửa, nhìn chằm chằm vào Sở Vân. Dáng vẻ như gặp kẻ thù lớn!