Chí Tôn

Chương 746 : Bái sư

Ngày đăng: 23:37 20/04/20




Nhưng hôm nay, những ngọc giản này đều là của một mình hắn!



Hạnh phúc cực lớn phảng phất tựa như sóng thần nhấn chìm hắn.



- Thực tốt quá, Hồng Phi ngươi lại trở thành đồ đệ của Du Hoàng, quả thực là một bước lên trời!



- Hồng Phi, đừng có quên bằng hữu nhé...



Ngữ khí nhị nữ tràn đầy hâm mộ cùng chua xót, Bàn Thạch vẫn trầm mặc như cũ, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt từ trên tiên nang.



- Đó là đương nhiên, đương nhiên…



Hồng Phi liên tục gật đầu, ứng phó với nhị nữ, nói.



- Sau này có nhu cầu gì, ta nhất định sẽ dốc sức hỗ trợ. Đáng tiếc, những ngọc giản này là do sư phó Du Hoàng ban cho, không có sự cho phép của người, ta không thể truyền bá lung tung.



Thiên Vận lời đến cửa miệng lại nuốt xuống. Nàng đang muốn xem qua những ngọc giản này. Thanh Quả bĩu môi, cảm thấy Hồng Phi có chút giả mù xa mưa, trong nội tâm không khỏi bắt đầu cảm thấy bực bội. Từng là đồng đội cùng vào sinh ra tử, vì cái gì Hồng Phi đạt được ưu ái của Du Hoàng?



Nhân tâm luôn thay đổi, có thể chung hoạn nạn nhưng không thể chung phú quý.



Bần khổ thì không sao, cùng lắm mọi đều bần khổ. Nhưng có người chợt giàu có, mà những người còn lại vẫn bần khổ, tuyệt đối sẽ sinh ra mâu thuẫn. Cho dù là đồng đội vào sinh ra tử cũng cảm thấy có chút khó chịu, bất bình.



Đây vốn là nhân tâm.



- Dựa vào cái gì Du Hoàng nhìn trúng Hồng Phi, lại không coi trọng ta?



Trong nội tâm Thanh Quả không cam lòng, ánh mắt xoay chuyển, từ pho tượng Du Hoàng chuyển lên trên pho tượng Thư Hoàng.



Nàng cắn răng một cái, quỳ xuống dưới chân bức tượng Thư Hoàng, bắt đầu cầu nguyện.



Vốn nàng chỉ muốn thử thời vận. Nhưng sau khi cầu nguyện hoàn tất, không ngờ thực sự phát sinh dị tượng.

Pho tượng Thư Hoàng tản mát ra thanh quang, chiếu rọi lên trên người của nàng.



- Thanh Quả, nếu con đã chủ động bái làm môn hạ của ta, sau này sẽ là đại đệ tử của bản hoàng.



Trong thánh điện quanh quẩn thanh âm ôn hòa của Thư Hoàng.



Ngay sau đó hư không chia cách, một tiên nang thượng đẳng bay đến rơi vào trong tay Thanh Quả. Chiếc miệng anh đào của Thanh Quả mở lớn, trên mặt tràn đầy vẻ mừng như điên. Dị tượng biến mất, thánh điện một lần nữa không phục lại sự trầm lắng.



Thanh Quả tựa như bị điện dật, nhảy dựng lên, cao đến ba thước. Nàng nắm lấy tay Thiên Vận kích động nói.



- Ngươi thấy chứ, ngươi thấy chứ! Ta là đại đệ tử của Thư Hoàng!
Một cỗ uy áp cường đại, quét ngang bốn phương tám hướng, hùng cứ vũ trụ hồng hoang. Dưới uy áp này, chúng thiếu niên vô cùng kinh hãi, thiếu chút nữa hồn phi phách tán.



Đây là lực lượng bực nào?



Đây là uy nghiêm bực nào!



Hoàn toàn vượt ra khỏi tưởng tượng cực hạn của bọn

họ.



Điềm lành bay lên, bảy màu rực rỡ, quang hoa biến ảo bất định, một chiếc xa luân phá không bay đến, cuồn cuộn xoay, bay tới trước mặt Bàn Thạch. Sau đó hóa thành một đạo ánh sáng, tiến vào bên trong mi tâm Bàn Thạch, hình thành một đạo ấn ký hình xa luân màu sắc rực rỡ. Một khắc sau, thải quang tán đi, uy áp biến một không còn thấy bóng dáng tăm hơi.



Thánh điện trở về sự trầm lắng vốn có.



Bốn thiếu niên ngơ ngác, sững sờ tại chỗ.







Ầm Ầm



Trong tiếng nổ vang sơn băng địa liệt, bầy Thị Huyết Hổ Thỏ bỏ chạy tứ tán. Xác của một con hổ thỏ lưu lại, hóa thành ánh sáng, điểm điểm bạch quang, tựa như những hạt bồ công anh. Rất nhanh trên mặt đất chỉ còn lưu lại một viên yêu tinh.



- Thực là lợi hại!



Bốn vị thiếu niên há hốc mồm, giật mình không thôi.



Đứng ở bên cạnh bọn hắn, là một vài đầu yêu thú hoặc yêu thực uy phong lẫm lẫm.



Một đầu Bích Nhãn Sư Tông Thú, thân tựa mãnh hổ, cao như tuấn mã. Bốn chi cường kiện, toàn thân đỏ thẫm, tựa như một đoàn liệt diễm đứng trên mặt tuyết, trong ưu nhã lại lộ ra vô thượng uy nghi của bách thú chi vương. Một cây Đà Sa Thụ Nhân, nhánh dây xanh

tươi, bện chặt vào với nhau. Tựa như một vị nữ tính vừa yểu điệu vừa cao quý, trong một bộ trang phục lộng lẫy. Còn có một đầu Lục Sí Ngân Tằm, chỉ lớn bằng lòng bàn tay, ngân quang sáng lạn. Trên thân có ba cặp cánh mỏng, nhẹ nhàng lay động, phát ra thanh âm ông ông tựa như một đàn ong đang bay lượn. Ba đầu yêu vật này đều là tuyệt phẩm, tu vi đạt tới trên trăm vạn năm. Được tam hoàng an bài ngủ say trong tiên nang,

mục đích chính là bảo hộ an toàn tính mạng cho thiên vận chi tử. Dùng linh quang của những thiếu niên này, đương nhiên không thể khống chế được ba đầu kiếp yêu tu vi đạt tới trăm vạn năm. Nhưng lại có khế ước minh hữu, trợ giúp bọn họ câu thông cùng ba đầu yêu vật.



- Thực sự là quá mạnh mẽ. Bầy thỏ yêu này căn bản không phải là đối thủ của chúng ta.



Chứng kiến bầy hổ thỏ không lâu trước đó dồn bọn họ vào tuyệt cảnh, hoảng sợ bỏ chạy tứ tán, bốn thiếu niên có cảm giác tựa như là đang nằm mộng.



- Chuyện này thì tính là cái gì.



Bích Nhãn Sư Tông Thú mở miệng nói, khinh thường cười một tiếng.



- Muốn diệt trừ toàn bộ yêu vật bên trong ngọn núi này, ta chỉ cần một ý niệm. Bất quá lần này chúng ta xuất môn, chủ nhân đã phân phó, ngoại trừ Tiên Thiên Thần Ma, không được lạm sát kẻ vô tội. Nếu không mấy con thỏ be bé này sao có thể trốn thoát được?