Chí Tôn

Chương 92 : Nhiệm vụ tưới nước, cướp giật cơ duyên kỳ ngộ của Nhan Khuyết

Ngày đăng: 23:32 20/04/20




Hắn phát hiện, những nhiệm vụ trong Tạp Vụ đường, rất nhiều nhiệm vụ đều có yêu cầu nhất định. Ví dụ như nhiệm vụ luyện chế đan dược, thông thường cần thư sinh phải trải qua chương trình học đan dược cơ bản. Đây cũng là để phòng ngừa một số thư sinh xung động, đánh giá chính mình quá cao, hoặc là bị phần thưởng hấp dẫn, mù quáng tiêu hao tinh lực quý giá của chính mình, tiêu hao trên nhiệm vụ nhưng lại không thu được

kết quả.



Sau khi nhìn từ đầu tới cuối, nhiệm vụ chân chính hợp với tân sinh như hắn thực sự không nhiều lắm.



- Nói chung, thích hợp nhất đối với tân sinh chúng ta chính là dọn dẹp, truyền tin, đánh tạp các loại. Sở huynh nhanh nhanh chọn lựa, nếu tiếp tục chậm trễ, những nhiệm vụ này cũng sẽ bị chọn lựa hết!

Kim Bích Hàm hợp thời nhắc nhở nói.



Sở Vân gật đầu, bỗng nhiên trước mắt sáng ngời, ngón tay chỉ vào tin tức hiện ra, liền nói ngay:

- Ta lựa chọn nhiệm vụ này.



Nhiệm vụ tưới nước cho Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng.

Lưu Ngôn Phong Ngữ Đằng là một trong những yêu thực quan trọng nhất của Thiên Ca Thư Viện. Cần phải tỉ mỉ chăm sóc nó trưởng thành, mỗi ngày phải tưới nước biển mới. Tiếp nhận nhiệm vụ duy trì bảy ngày, điều kiện tiếp thu nhiệm vụ: một học phân.



Hoàn thành nhiệm vụ được thưởng: ba học phân.



Nhiệm vụ tưới nước bình thường chỉ có một học phân, nhưng nhiệm vụ này lại thu hoạch được hai học phân.



Đương nhiên đây không phải là điều trọng điểm.


Đôn Hoàng công chúa ngồi trên giường chính mình, đôi con mắt đẹp thỉnh thoảng quét về phía Sở Vân, trong lòng không ngừng cẩu khẩn, vô cùng thấp thỏm.

Sở Vân không có thói quen lõa thể khi ngủ, đêm đó cởi áo khoác, mặc nội y chìm vào giấc ngủ.



Chỉ là Kim Bích Hàm vẫn không hề yên ổn, ban đêm tỉnh lại mấy lần. Mỗi một lần đều là kiểm tra chính mình trước tiên, sau đó chuyển đường nhìn về phía Sở Vân.



Ánh trăng sáng tỏ, từ cửa sổ lộ ra quang huy trong suốt, Sở Vân được linh khí cải tạo, làn da không kém hơn Kim Bích Hàm bao nhiêu. Bao phủ trong ánh trăng, tuyết trắng như ngọc. Hắn yên ổn ngủ say, hô hấp dài sâu.



Kim Bích Hàm không nghe thấy tiếng hít thở của Sở Vân, nhìn thấy cảnh tượng ngủ say của hắn, mỗi một lần tỉnh lại, mỗi một lần nhắm mắt. Mỗi một giấc của đêm nay của nàng đều rất ngắn, tới mấy lần sau cùng, cư nhiên còn nằm mộng thấy Sở Vân.



Thời điểm Sở Vân tỉnh lại, bầu trời chưa sáng hẳn, nửa vầng trăng treo cao, vài ngôi sao làm đẹp cho bầu trời màu xanh. Lại nhìn sang Thạch Gia Minh ngủ trên chiếc

giường cách đó không xa, phát hiện ra hắn nằm nghiêng, đối mặt với chính mình. Hắn trong giấc ngủ càng có vẻ tuấn mỹ động lòng người, điềm tĩnh như mỹ nhân say giấc nồng, tràn ngập một loại khí chất cao quý ưu nhã.



Sở Vân cười cười, nhẹ chân nhẹ tay bước xuống giường, mặc xong quần áo, rời khỏi gian phòng, rất chu đáo cẩn thận đóng cửa lại.



Cửa phòng ở, một khi khép lại, chỉ có ngọc bội thân phận tương ứng mới có thể mở ra được.



Không khí tại Thanh Sơn trong lành và mát mẻ. Rời khỏi phòng ở, hít một ngụm thật sâu, tinh thần Sở Vân run lên, cảnh vật xung quanh yên tĩnh, Thanh Sơn còn chưa tỉnh lại, chỉ có vài thư sinh cá biệt cũng rời khỏi phòng ngủ. Nhìn thấy thân ảnh Sở Vân, đều quay đầu kinh ngạc nhìn, hoặc ngưng trọng hoặc cổ quái, nhưng chủ yếu vẫn là quang mang bất thiện.