Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 28 :

Ngày đăng: 21:17 18/04/20


Editer ;Trang Ú

Beta :Hương kyomi



"Tên gì vậy?Cậu lại tìm một cái kịch bản như vậy sao?" Tống Nam Xuyên nhíu lông mày hỏi tiểu Trương.



Tiểu Trương vội vàng giải thích với anh: "( Lời kêu gọi thịt từ trung tâm thế giới) là tên gốc trên mạng được đăng nhiều kỳ trên Phổ Giang ( một trang văn học mạng TQ) , tên sách xuất bản và phim truyền hình đều đổi thành là ( mùa yêu thương )!"



"Ừ." Tống Nam Xuyên chẳng nói đúng sai chỉ đáp một tiếng .



Tiểu Trương tiếp tục cấp anh bán Amway*: "Quyển sách này lúc vẫn còn đăng lên liên tục ở mức tiêu thụ bảng vàng(top), số lượng xuất bản sách cũng bán được rất tốt, cũng được tái bản nhiều lần, hơn nữa ngày trước Thủy Chử Ninh Mông( nước luộc chanh)đã có tiểu thuyết được chuyển thể thành phim truyền hình, là Trương Thừa Diệc của Khải Hoàng đóng diễn viên chính, lần này Hoàn Vũ giống như cũng muốn mời cậu ta làm nam chính."



*Bán Amway: Ý chỉ siêng năng giới thiệu một cái gì đó cho mọi người xung quanh nên mới  được ví giống mấy người đi bán amway vậy.



Giới minh tinh giải trí Tống Nam Xuyên cũng không biết mấy người, liền nói với tiểu Trương: "Đem tài liệu của Trương Thừa Diệc gửi cho tôi một phần, mặt khác bộ tiểu thuyết này nói về cái gì?"



"Chính là nói về câu chuyện một nữ trí thức đặc biệt thích ăn thịt cùng một đầu bếp đặc biệt biết làm thịt ! Đô thị thanh xuân hài kịch, phi thường thuần khiết, đến cảnh hôn cũng không có!"



"Ừ." Nghe có vẻ không tệ.



Tiểu Trương nghe thấy giọng điệu khá hài lòng này của Tống Nam Xuyên ,cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm: "Hơn nữa tôi tính qua, Bùi tiểu thư hiện tại độ nổi tiếng còn không cao lắm, so với đóng phim điện ảnh, phim truyền hình lại có thể giúp cô ấy tăng độ nổi tiếng lên."



Tống Nam Xuyên cười một tiếng: "Cậu sau này định đi làm người đại diện của minh tinh sao?"



"Nguyện vọng của tôi là cả đời dốc sức vì Tống tổng ." Tiểu Trương nghiêm trang nói.



"Được rồi ít lắm mồm đi, đem tin tức này thông báo cho người đại diện của Bùi Anh đi."



Tiểu Trương ngẩn người: "Không phải là trực tiếp nói cho Bùi tiểu thư sao? Như vậy cô ấy mới biết được là do anh giúp cô ấy giành được."



Tống Nam Xuyên đè lên huyệt Thái dương, thở dài nói: " Hiện tại khả năng cô ấy còn giận dỗi với tôi, nếu biết là tôi giúp cô ấy tìm,nói không chừng ngược lại không nhận, cậu bảo Trần Thắng cũng đừng nhắc đến tên tôi."



"Được..."



"Vậy cứ như thế đi." Tống Nam Xuyên đang chuẩn bị cúp điện thoại, lại bị tiểu Trương gọi giật lại, động tác của anh dừng một chút, hỏi cậu ta, "Còn có chuyện gì?"



"Là như vậy, lúc tôi hỏi thăm kịch bản còn biết được một tin tức, Hoàn Vũ có ý mua bản quyền điện ảnh bộ ( Kẻ đóng vai) của Hạnh Tâm lão sư."



Tống Nam Xuyên đuôi lông mày khẽ nhúc nhích: "Hạnh Tâm? Chính là nhà văn trinh thám rất nổi danh?"



"Tống tổng anh cũng biết ông ấy sao! Tôi chính là siêu cấp người hâm mộ của ông ấy a!" Thanh âm Tiểu Trương khó tránh khỏi có chút ít kích động, "Sách của ông ấy không chỉ ở trong nước bán được chạy, ở nước ngoài cũng rất nổi tiếng! (Kẻ đóng vai) là bộ thứ nhất trong hệ liệt bình yên trinh thám của ông ấy, Hoàn Vũ sớm liền muốn mua, nhưng là cùng ông ấy nói mấy lần cũng không có đồng ý. Nếu như lần này có thể bàn bạc xong, Vậy cái kia chính là một siêu cấp siêu cấp đại IP(dự án lớn) a!"



Tống Nam Xuyên thoáng trầm tư: "Vậy cho nên?"



"Nếu như Bùi tiểu thư có thể nhận được vai nữ chính (Kẻ đóng vai), vậy danh tiếng của cô ấy có thể cấp tốc tăng cao thậm chí còn nổi tiếng cả ở nước ngoài nữa!"



"Ừ." Tống Nam Xuyên gật đầu, "Nhưng mà nhân vật này chắc rất khó để lấy được." Cho dù anh là đại cổ đông của Hoàn Vũ, cũng không thể nào cái gì cũng đều do một mình anh định đoạt.



"Cũng đúng." Tiểu Trương cũng thở dài, "Hơn nữa Hạnh Tâm lão sư liên tục không chịu bán bản quyền, chính là cảm thấy không có người có thể diễn nhân vật chính. Mặc dù cái hệ liệt nhân vật chính là nam, nhưng nữ chính Triệu Việt trong (Kẻ đóng vai) là linh hồn nhân vật trong chuyện này, Hạnh Tâm lão sư khẳng định cũng sẽ có rất nhiều bắt bẻ."



"Hiện tại bản quyền còn không có mua được , nói những việc này còn quá sớm, cậu giúp tôi lưu ý lấy chuyện này đi."



"Được, vừa có tin tức mới tôi sẽ kịp thời báo lại cho anh."


Nàng từ phòng làm việc đi ra,giống như lần trước đi mua nguyên tác.Trong tài liệu Trần Thắng đưa cho cô viết, kịch bản nguyên tác của phim truyền hình có sự tham dự của biên kịch, cho nên xem trước một chút tiểu thuyết cũng không có chỗ xấu, chuẩn bị có thể đẩy nhanh công việc.



Một hơi đem tiểu thuyết xem hết, cô đem sơ bộ lý giải cùng định vị của mình đối với nữ chính sửa sang lại ở trên quyển ghi chú, rồi mới bắt đầu xem kịch bản.



Kịch bản nhìn không có vài chục trang, Nhậm San San liền gọi điện thoại cho cô nói, buổi sáng có vài bộ quần áo có vấn đề, muốn một lần nữa chụp lại. Bùi Anh bất đắc dĩ chạy tới một lần nữa chụp lại, thuận tiện ở trong phòng làm việc Nhậm San Săn ăn bữa cơm.



Bởi vì trong lòng liên tục ghi nhớ kịch bản, cô cơm nước xong cũng không có ở lâu, trực tiếp bắt xe đi trở về. Trời đã bắt đầu tối, cô từ trong xe taxi xuống, hướng tiểu khu đi đến.



Ở gần Cư xá cửa chính không có quá nhiều người, Bùi Anh mơ hồ cảm giác đằng sau có người đi theo mình. Cô hơi hơi nhíu mày, quay đầu lại nhìn thoáng qua.



Một người đàn ông xa lạ đang ở sau lưng cô, vóc dáng không cao, mặc áo khoác màu đen, đi đôi giày thể thao màu trắng.



Cái biến thái dưới tàng cây kia lại trở về!



Bùi Anh xoay người liền chạy về hướng tiểu khu , sau lưng người kia lại bước nhanh đuổi theo, trực tiếp bắt được tay Bùi Anh .



"Ngươi làm cái gì, thả tôi ra!" Bùi Anh lớn tiếng hô lên, ý đồ dùng thanh âm hấp dẫn  người đi đường. Người đàn ông kia gắt gao nắm lấy tay cô, cũng không nói chuyện, liền nhìn cô cười hì hì. Bùi Anh dứt khoát nhâng chân lên, dùng giày cao gót giẫm xuống một cái ở lưng bàn chân hắn, tên đàn ông đó rõ ràng bị đau, trên tay thoáng buông lỏng, Bùi Anh vội vàng tránh ra.



Người kia nhìn thấy Bùi Anh chạy đi, cũng mặc kệ đau đớn ở chân, lại một lần nữa thật nhanh đuổi theo bắt lấy cô, Bùi Anh vừa rồi đã từ trong bao lấy ra một chiếc tiêm khiếu(máy báo động), đang muốn đập tới hắn, đằng sau lại lao ra một tên đàn ông, hô lớn: "Ngươi làm cái gì! Buông tay!"



Người kia dáng người hơi gầy, trên mặt mang theo một chiếc kính, sau khi anh ta xông qua, trực tiếp dùng máy ảnh trên tay đập hai cái lên đầu tên đàn ông áo đen. Hai cái nện này có chút không nhẹ, trực tiếp đập bể cái trán của tên đàn ông áo đen, hắn ta che đầu ngồi xổm xuống, tên đàn ông cầm máy ảnh cực nhanh bắt lấy hai tay của hắn bắt chéo sau lưng, chế phục hắn trên mặt đất.



Bùi Anh  lúc này mới phát giác được chân mình giống như nhũn ra, cô đứng ở bên cạnh thở hổn hển,nhìn người đeo máy ảnh kia nói: "Anh chính là paparazi liên tục đi theo tôi sao?"



Đối phương rõ ràng sững sờ một cái, mới nói: "Ha ha, tôi chỉ là quần chúng đi ngang qua."



Bùi Anh đối với anh ta cũng  cười ha ha: "Vậy anh đem thẻ nhớ máy chụp hình của anh đưa cho tôi xem một chút."



Paparazi thấy không thể gạt được nữa, dứt khoát thừa nhận: "Ta là một paparazi kiêu ngạo! Cô vẫn luôn biết rõ tôi đi theo cô sao?"



"Ừ." Bùi Anh nhìn thoáng qua tên biến thái bị anh ta chế phục trên mặt đất, "Nói thực cho ngươi biết đi, cái tên đàn ông này rất sớm trước kia luôn theo dõi ta, tôi mỗi ngày về nhà đều có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến đằng sau còn có các ngươi đi theo, tôi liền một chút cũng không thấy lo lắng như vậy nữa."



Paparazi: "... ..."



"Thì ra cô liên tục coi chúng tôi như vệ sĩ? ?" Nhân sinh quan của Paparazi tiểu ca có chút ít sụp đổ.



Bùi Anh nói: "Không kém bao nhiêu đâu, nhưng mà vệ sĩ phải mất tiền, mà các anh là miễn phí."



Paparazi: "... ..."



"Nhưng mà tôi thật không nghĩ tới anh sẽ chạy tới giúp tôi, tôi vốn là nghĩ, các anh nhìn đến hắn tập kích tôi, nhất định sẽ chụp hình, như vậy nhân chứng vật chứng đều có." Nàng nói, từ trong bao lấy ra một đống đồ lớn, "Tôi mấy ngày này ra cửa, đều mang theo thiết bị an toàn tùy thân, thậm chí ngay cả bình xịt đề phòng đều chuẩn bị một cái."



Paparazi: "..."



"Mặc dù mấy người loạn viết chuyện bát quái của tôi, nhưng anh hôm nay lại tới cứu tôi, tôi hết sức cảm kích." Bùi Anh nói cười cười với anh ta, "Cảm ơn anh."



Paparazi tâm bịch một cái, hắn cảm thấy giờ khắc này cả người hắn cũng giống như ngọn cây hoa đào, đều biến thành màu hồng.



Tên biến thái trên đất còn đang giãy giụa, Bùi Anh lần nữa thở dốc một hơi, nói với paparazi: "Anh có thể giúp tôi đưa hắn đi ra chỗ khác được không? Đến phía trước đầu đường."



"Không thành vấn đề!" Paparazi tiểu ca cao giọng đáp.