Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 35 :

Ngày đăng: 21:17 18/04/20


Edit: Tử Liên Hoa 1612

Beta: Đào Sindy



Bùi Anh tổng kết cuộc sống bây giờ của mình, cơ bản mỗi ngày đều ở đoàn phim quay chụp và vượt qua việc đắm chìm vào nam sắc.



Ừm, thêm một chuyện nữa là ăn thịt, thịt thật sự.



Hôm nay quay hình là cảnh nữ chủ ăn thịt, hơn nữa còn là nam chủ mời nữ chủ ăn bò bít-tết cao cấp. Món bít-tết này là đầu bếp chính của nhà hàng Úc Thị đích thân làm, Bùi Anh theo thường lệ chụp mấy bức ảnh, tải lên weibo.



Giống như bình thường, anti fan bình luận cũng vô cùng tích cực.



"Kể từ khi đóng [Mùa Yêu Thương], weibo của Bùi Anh toàn thức ăn ngon. : ) "



"Mỗi ngày trên weibo xem cô ăn thịt, sau đó lại xem trong TV một lần, thật mệt quá [tạm biệt] "



"Người bạn tốt của Bùi Anh plus sắp online. [mỉm cười] "



"Quyết định đêm nay ăn thịt bò [mỉm cười] "



"Đạo cụ nổi danh của Hoàn Vũ là ăn cơm ngon, nhưng tôi chưa bao giờ thấy weibo phát rồ như vậy [tạm biệt] Cầu cho cô béo phì."



"Bùi Bùi, đoàn phim các cô còn thiếu người sao? QAQ Sao lại ăn cái loại thịt đó QAQ "



Bùi Anh đăng weibo vẫn thấy chưa đủ, còn gửi cho Tống Nam Xuyên.



Anh Anh: Đang làm gì thế? Em đang ăn thịt: ) [hình ảnh]



Tống Nam Xuyên: "..."



Anh chọn một bức ảnh trong album, gửi cho Bùi Anh.



Tống Cẩu Đản: Anh cũng có thịt ăn : ) [hình ảnh]



Bùi Anh nhìn thoáng qua ảnh chụp anh gửi tới, lập tức đầu đầy vạch đen. Đó là ảnh chụp lúc cô ngủ.



Anh Anh: Anh chụp khi nào vậy! [nổi giận]



Tống Cẩu Đản: Khuya ngày hôm trước?




"Được."



"Một, hai, ba." Tống Nam Xuyên đếm xong, cùng với Bùi Anh nhảy vào trong nước.



Nước từ bốn phương tám hướng vọt tới khiến Bùi Anh lại bắt đầu sợ hãi. Giống như phát hiện, hai tay Tống Nam Xuyên thoáng tăng thêm sức lực, mười ngón tay đan xen với cô.



Bùi Anh vô thức nhìn về phía anh, Tống Nam Xuyên cong môi cười cười, tiến đến bên cạnh hôn lên môi cô.



Bùi Anh lớn như vậy, lần đầu tiên ở dưới nước hôn môi, cảm giác này vô cùng kỳ diệu, giống như bọn họ hô hấp lẫn nhau, không thể thiếu, đòi hỏi lẫn nhau, như một thế giới cổ tích đầy lãng mạn.



Trong cái hôn lâu dài này của Tống Nam Xuyên, Bùi Anh đã sớm vứt nỗi sợ nước lên chín tầng mây. Tới lúc trong phổi hai người chỉ còn chút xíu không khí, Tống Nam Xuyên mới kéo Bùi Anh lên.



Vừa nổi lên mặt nước, Bùi Anh đã mãnh liệt thở hổn hển mấy cái. Tống Nam Xuyên tháo mắt kính xuống, ôm lấy eo cô, nhấc cô lên trên vách: "Cảm giác thế nào? Có phải thoải mái hơn là hôn môi phía trên không?"



Bùi Anh cả người vẫn chưa bình thường trở lại, nhưng vẫn cố gắng liếc mắt.



Tống Nam Xuyên cười tiến lại hôn cô, nhìn cô nói: "Như vậy sau này trong nước, thứ em nhớ lại không phải chết chìm mà là cảm giác hôn khi nãy."



Mặc dù Bùi Anh không muốn thừa nhận, nhưng cô lại bị câu nói của anh làm cho động tâm, nhất định là do đại não thiếu oxy.



Tống Nam Xuyên dán vào người cô càng chặt hơn, đụng cô đầy mờ ám: "Em nghĩ làm dưới nước cảm giác thế nào?"



"...... Anh thật sự là háo sắc. Dục vọng mãnh liệt vậy sao!" Mặc dù vẫn chưa dừng lại, Bùi Anh vẫn nhịn không được mắng to.



"Trước mặt em cứ coi là vậy đi." Tống Nam Xuyên vô cùng quân tử, thẳng thắn trả lời. "Hôm nay học đến đây thôi, chúng ta trở về phòng, được chứ?"



"Không về!"



"Vậy em muốn làm ở chỗ này?"



"... Trong đầu anh còn có thể nghĩ tới thứ khác sao!"



Tống Nam Xuyên cảm thấy rất oan ức: "Hai ngày trước em kêu mệt, anh đều nhịn không làm, hôm nay thật vất vả mới được nghỉ ngơi, em còn muốn ăn vạ? Nghẹn quá lâu không tốt cho cơ thể."



Bùi Anh: "..."



Cô biết Tống Nam Xuyên dạy mình bơi lội nhất định không có ý tốt mà!