Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù
Chương 4 : Diễn viên quần chúng
Ngày đăng: 21:16 18/04/20
Edit: Yết Vạn Dương
Beta: Hương Lê
Từ sau khi nhân vật Đường Phỉ Phỉ thất bại, Bùi Anh vẫn không nhận được công việc mới. Hôm nay ở phòng làm việc của Nhậm San San theo thông lệ mỗi cuối tuần chụp hết trang phục mới, hai người gọi một cái pizza, ngồi ở bên cửa sổ ăn ngấu ăn nghiến.
"Ưm- -" Bùi Anh cắn một miếng pizza, kéo ra thật dài, "Thật ngon, cho dù có phải ăn bánh một trăm năm tớ cũng không ngán."
Nhậm San San liếc cô một cái, cầm coca trong tay lên uống nói: "Nếu năm sau cậu không nhận được công việc mới, mà lòng còn có thể thoải mái như vậy, tớ cũng phục cậu."
Bùi Anh lơ đễnh nhún nhún vai: "Cho dù tớ có tự oán trách mình thì công việc cũng không tự động tìm đến tớ."
"Cậu có thể tự kiểm điểm lại mình thật kỹ không?" Nhậm San San chỉ tiếc rèn sắt không thành thép "Không nói đến Chu tổng, Tống Nam Xuyên là một người đàn ông ưu tú, cậu đều không bắt lại, cậu cùng cá muối có gì khác nhau?"
Bùi Anh: "..."
Cô, còn có mơ ước.
"Ai - -" Nhậm San San khoa trương thở dài một hơi: "Mùa xuân, ngay cả mèo ở ngoài đường cũng đều có đôi có cặp, chỉ có cậu là một con cún cô độc."
"... Nói như thể cậu không giống tớ vậy."
"Tớ đương nhiên không giống cậu, tớ đã hẹn hò với người khác."
Bùi Anh quệt quệt khóe môi, hẹn hò? Cô ấy xem là hẹn hò. Thuốc nổ đi.
Đang oán thầm, điện thoại di động đặt trên bàn vang lên. Đối với cô gái nhưng không thể trách.
Là Trần Thắng gọi tới, Bùi Anh dùng khăn giấy lau tay, thật nhanh cầm điện thoại đứng lên: "Xin chào, Trần tổng."
"Tiểu Bùi, gần đây cô không có công việc mới đúng không?"
"Đúng vậy, tôi đang định hỏi ông đây."
Tin đồn về Du Khải Trạch có rất nhiều, cô cũng nghe một vài người bạn nói, tóm lại đều không rời khỏi phụ nữ. Những chuyện kia đại khái nữa phần đúng, nhưng ngoài công việc, cô cũng không muốn cùng anh ta dính dáng quá nhiều.
Đoàn phim chuẩn bị được xong, đạo diễn liền chào hỏi mọi người, bắt đầu làm việc.
Tống Nam Xuyên hôm nay nhận lời mời của Hoàn Vũ, đặc biệt đích thân tới studio quan sát, không nghĩ tới là ,Hoàn Vũ đầu tư toàn bộ phim này (Lưu Quang Nghê Thường), Bùi Anh vậy mà cũng có dự diễn.
Lúc anh đến, đúng là Bùi Anh đã diễn được một đoạn.
Cô ngồi dưới dù che nắng, tay trái cầm một ly đồ uống nhiều bọt khí, tay phải nhẹ nhàng nâng kính râm màu trà trên mặt, nhếch nửa bên đuôi lông mày, nhìn người đang đứng trước mặt mình: "Cô chính là Thẩm Lưu Quang?"
Một câu thoại đơn giản, lại mang theo một khí thế khiến người ta chùn bước.
Cùng cô đối diễn - Đào Đào cũng bị khí thế của cô ảnh hưởng, vô thức khẩn trương: "Chào, chào cô."
Ở một bên quan sát tiểu Trương nhịn không được cảm thán: "diễn xuất của Bùi Anh không tệ, đáng tiếc…"
Tống Nam Xuyên không trả lời, im lặng không lên tiếng nhìn Bùi Anh.
Trên người cô mặc đồ đoàn phim chuẩn bị, áo ngực liền với váy ngắn, thiết kế đem dáng người lồi lõm hấp dẫn của cô phát họa vô cùng tinh tế, đặc biệt là cặp chân dài thẳng tắp, mỗi một đường cong đều gợi cảm, trêu chọc lòng người.
Bên kia sau khi Đào Đào nói xin chào, lập tức bắt đầu cùng Bùi Anh mắt to trừng mắt nhỏ, Bùi Anh thấy cô ấy đang chờ mình nói chuyện, cuối cùng mở miệng nói: "Cô còn một lời thoại."
"Cut." Đạo diễn vào lúc này kêu ngừng.
"Thật ngại." Đào Đào nói xin lỗi với mọi người, sau đó nhìn Bùi Anh, "Cô nhớ cả lời thoại của tôi sao?"
Bùi Anh nói: "A, đây là thói quen của tôi." Cô thuộc lòng lời thoại của bạn diễn, như vậy mới dễ dàng nắm chắc nhân vật và nội dung phim.
Đào Đào hoạt bát trừng mắt nhìn, không lên tiếng, Bùi Anh nghiêng đầu, bóng dáng Tống Nam Xuyên xông vào mắt cô.
Anh đứng dưới gốc cây, sau lưng hoa đào đầy cành, ánh mặt trời vàng kim xuyên qua khe lá chiếu xuống, như hào quang chiếu lên người anh.
Đứng dưới trời xuân. Nhìn Tống Nam Xuyên, Bùi Anh có một cảm giác, thế giới của cô trở nên vô cùng rực rỡ.