Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 40 :

Ngày đăng: 21:17 18/04/20


Edit: Đào SinDy



Hạnh Tâm là một nhà tiểu thuyết nổi tiếng trong nước, từ khi xuất hiện đến nay, đã cho ra hơn mười bộ tiểu thuyết, nhưng chưa từng công khai ảnh cá nhân, ngay cả buổi ký tặng cũng không làm.



Buổi họp báo [Diễn Viên] hôm nay, là lần đầu anh ta công khai trước mặt nhiều người, tại hiện trường phóng viên  có chút không kìm nén được tâm trạng của mình, bắt đầu phỏng vấn lại không hỏi Mạc Trăn đầu tiên, mà là chỉ mũi nhọn vào nhà tiểu thuyết kia.



"Xin hỏi ngài thật sự là nhà tiểu thuyết thầy Hạnh Tâm sao?" Có phóng viên không thể chờ đợi được hỏi.



Bùi Anh đổ mồ hôi, chợt nghe thầy Hạnh Tâm ở trên đài trả lời: "Đúng vậy, tôi tại sao không nghĩ đến tìm một người thay thế tôi tham gia nhỉ."



Phóng viên trong hiện trường đều cười, Bùi Anh chú ý trọng điểm là giọng nói của thầy hết sức êm tai!



Một phóng viên lại hỏi: "Thầy à, ngoại hình ngài xuất sắc như thế, có nghĩ tới đổi nghề sang giới giải trí không?"



Hạnh Tâm đứng trên đài nhíu mày, nói: "Tại sao hỏi tôi lien tục nhiều câu hỏi thế? Các ngươi không phải phải chú yên trên người Mạc Trăn sao? Người phụ trách nói cho tôi vậy mà."



Bùi Anh: "..."



Ở dưới đài phóng viên lại cười ầm lên, cuối cùng sự chú ý của mọi người thành công bị chuyển dời đến trên người Mạc Trăn. Bình thường buổi họp báo chỉ kéo dài hơn ba mươi phút, người thắng lớn nhất không thể nghi ngờ chính là thầy Hạnh Tâm.



Không chỉ độc giả  của anh ta cùng truyền thông tranh nhau công bố ảnh chụp tại buổi họp báo, còn cả câu " Người phụ trách nói cho tôi vậy mà " đều thành câu lưu hành trên mạng.



Tống Nam Xuyên ngồi trên sô pha  cùng Bùi Anh xem họp báo, tâm tình nhẫn nại chờ kết thúc, anh cầm lấy điều khiển, tắt tv.



Bùi Anh nhíu long mày lại nhìn anh: "Sao lại tắt tv?"



Tống Nam Xuyên nói: "Không phải xong rồi sao?"



"Lỡ mà còn thêm tin tức gì sau đây thì sao?"



Tống Nam Xuyên nhìn cô, giống như đang nghiên cứu gì đó: "Em là fan của Mạc Trăn fan?"



"Em là độc giả trung thành của thầy Hạnh Tâm nha!" Nói đến đây, hai mắt Bùi Anh phát sáng, "Sách của anh ấy em đều đã xem, đúng rồi, lúc em dọn nhà, không phải có mang theo vài quyển tiểu thuyết của anh ấy sao, anh không nhìn thấy à?"
"Được, em sẽ cố gắng. A Xuyên Xuyên! Hiện tại em thật kích động a!"



"Nếu tinh lực đã dư thừa như thế, thì chúng ta làm một lần đi."



Bùi Anh: "..."



Qua một ngày sau buổi họp báo, Trần Thắng thông báo cho Bùi Anh thời gian cùng địa điểm buổi thử vai [Diễn Viên]. Cùng hôm đó Mạc Trăn công bố tạo hình, dẫn tới sự chú ý của các  giới.



Bùi Anh nhanh chóng chuẩn bị thử vai, chỉ vội vội vàng vàng nhìn thoáng qua ảnh chụp, tạo hình xác thực hết sức giống trong nhân vật tiểu thuyết. Mạc Trăn cũng không hổ là ảnh đế, khiến Ngô Dạng một người nhìn như lười nhác lôi thôi lếch thếch, kì thực ánh mắt giấu giếm tinh quang biểu diễn hoàn toàn phù hợp.



Nam chính trình độ cao như thế, trong lúc vô hình lại khiến cô đầy áp lực, bởi vì nữ chính ở dưới ánh hào quang của anh ta, không chú ý chút sẽ bị che mất.



Ngày thử vai, trợ lý  của Bùi Anh từ sớm đã đến đón cô, Bùi Anh ngồi trên xe, còn đang đọc cuốn tiểu thuyết [Diễn Viên]. Mang quyển sách này đến, một mặt khiến cô sớm nhập vào trạng thái nhân vật, mặt khác, nếu như cuối cùng cô không được chọn, hôm nay có thể nhìn thấy thầy Hạnh Tâm, cũng muốn anh ấy kí tên cho mình.



Cô đọc sách đến nhập tâm, xe đột nhiên đụng trúng gì đó, cả người cô đều nhào lên phía trước. May mắn trên người có đeo giây nịt an toàn, nên cô không có bị văng ra.



Sau khi xe gia đình đụng trúng gì đó, vẫn chạy tiếp trên đường, trợ lý giảm bớt tốc độ xe, còn chưa điều chỉnh trạng thái tốt, chiếc xe vừa rồi đụng bọn họ giống như muốn đụng tiếp.



Trợ lý nhíu mày, thoạt nhìn cứ tưởng do giao thông ngoài ý muốn trên đường, thật ra lại cố ý đụng bọn họ.



Chiếc xe màu đen kia cô không biết, hai tay cô nắm chặt trên tay lái, nhìn về Bùi Anh phía sau lớn tiếng nói: "Bùi tiểu thư, ngồi xuống!"



Cô ấy mới vừa nói xong, quả nhiên chiếc xe kia lại đụng tới, nhưng mà lần này bị một chiếc xe từ phía sau nhanh chóng lái tới chặn lại.Chiếc màu đen xe kia thấy tình thế không đúng, thay đổi phương hướng lái đi cực nhanh, trợ lý bị buộc ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Bùi Anh: "Bùi tiểu thư, cô không sao chứ?"



"Tôi không sao." Bùi Anh còn chưa hoàn hồn, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc trông thấy hộ vệ từ trên xe bên cạnh đi xuống. Hộ vệ gõ cửa sổ, hỏi cô: "Bùi tiểu thư, cô có ngươi bị thương không?"



"Không có việc gì, chỉ bị trầy chút da."



"Biển số chiếc xe vừa rồi chúng tôi đã nhớ kỉ, có cần chúng tôi đưa cô đến bệnh viện không?"



Bùi Anh lắc  đầu nói: "Không cần, các người dẫn tôi đi thử vai đi."