Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 42 :

Ngày đăng: 21:17 18/04/20


Bùi Anh nghe Tống Nam Xuyên nói như thế, trầm ngâm một chút nói: “Về người đụng em, em lại có chút ý kiến. Trong này không tiện nói chuyện, chờ em thay đồ, lên xe nói chuyện sau.”



Tống Nam Xuyên lúc này mới chú ý tới cô đang mặc bộ sườn xám thêu màu đỏ, đôi chân thẳng tắp làm người ta có chút khí huyết dâng trào.



“Sao em lại mặc bộ này?” Anh nhìn chân cô, đuôi lông mày khẽ nhếch.



Bùi Anh đáp: “Thử vai cần phải thay trang phục, bây giờ em sẽ đi đổi lại.”



“Đừng đổi, như thế này rất đẹp mắt.”



“...” Bùi Anh không cần nhìn cũng biết anh đang suy nghĩ đến chuyện tình dục, cực nhanh xoay người đi, “Em đi thay quần áo.”



Tống Nam Xuyên nhìn bóng lưng cao gầy của cô ở phía sau, nghĩ thầm hôm nào sẽ tìm thợ may đặt sườn xám theo số đo của cô, sẽ chỉnh sửa cao hơn, nửa người trên cũng có thể lại lộ một điểm.



Ngẫm lại có chút ít kích động.



Bùi Anh đổi trang phục rồi trang điểm lại, sau đó cầm lấy túi cùng tiểu thuyết đi về.



Thử vai còn chưa kết thúc, Bùi Anh trước đi hỏi một cái, hiện tại ở bên trong chỉ còn Tạ Hàm.



“Còn không đi sao?” Tống Nam Xuyên hỏi cô.



Bùi Anh đáp: “Chờ thẩy Hạnh Tâm đi ra, em muốn xin chữ ký.” Cô nói xong giơ quyển sách trong tay lên, hướng về Tống Nam Xuyên lắc lắc hai cái.



Tống Nam Xuyên: “...”



Bọn họ chờ ở bên ngoài một lát, phòng thử vai được người ở bên trong mở ra, đạo diễn đi ra trước, trông thấy Bùi Anh đứng ở bên ngoài, hắn có chút khó hiểu hỏi: “Bùi tiểu thư, cô còn chưa đi sao?”



Bùi Anh có vài phần thẹn thùng cười cười: “Tôi đang đợi thầy Hạnh Tâm, muốn xin chữ ký của ngài ấy.”



Đạo diễn nhìn về hướng cuốn sách cô đang cầm, khóe miệng nở nụ cười: “Thì ra Bùi tiểu thư thích thầy Hạnh Tâm, khó trách vừa rồi diễn đạt như vậy.”



Nghe được đạo diễn tán thưởng chính mình, trong lòng Bùi Anh nhất thời tràn đầy vui sướng: “Cảm ơn đạo diễn.”



“Không cần.” Hắn mới vừa nói, Hạnh Tâm liền từ trong nhà đi ra, đạo diễn nghiêng đầu nhìn về phía anh ta, cười một tiếng, “Hạnh Tâm ra thật đúng lúc, ở đây có người hâm mộ cậu, muốn cậu giúp cô ấy ký tên.”



Hạnh Tâm nghe vậy nhìn về phía Bùi Anh hai giây, sau đó ánh mắt rơi ở trên cuốn sách trong tay cô.



Thấy Hạnh Tâm nhìn sang, Bùi Anh vội vàng đem sách tới: “Hạnh Tâm lão sư, có thể giúp tôi ký cái tên không?”



Hạnh Tâm nhận sách của cô, gật đầu hỏi: “Có bút không?”



Bùi Anh cực nhanh quay đầu lại hỏi Tống Nam Xuyên: “Có bút không!”




Qủa nhiên cô nên mời bọn họ ra ngoài ăn buffet, bị nhận ra cũng tốt hơn so với cảm giác khó chịu.



Mấy món ăn Thiên Hạ Cư đều là những thứ tinh tế quý giá rất nổi tiếng, mỗi một món ăn đều được làm như tác phẩm nghệ thuật, nhưng phân lượng chỉ có một ít như vậy, đối với khẩu vị của Nhậm San San bọn họ, muốn ăn tới no, phỏng đoán có thể ăn ra một con số thiên văn. Bùi Anh đành phải không ngừng gấp them thức ăn vào bát cô ấy , làm cho cô ấy ăn nhiều một chút.



Cũng may Nhậm San San còn có chút lương tâm, không có tận sức mà ăn giống như ăn buffet. Sau khi ăn xong hai nhân viên bị Nhậm San San xua đuổi trở về tiếp tục đi làm, cô ấy cùng Bùi Anh đi đến một cửa hàng bách hóa mà nhiều ngôi sao thường hay đến.



Người ở bên trong không nhiều, nhưng đồ ở trong cũng không ít, Nhậm San Sann xem đông ngó tây, nhịn không được cảm thán: “Bùi Bùi, ngươi quả nhiên là người có tiền, thế nhưng lại đi xem đồ bên trong.”



Tùy tiện một đôi vớ cũng đều dắt gấp mấy lần so với bên ngoài.



Bùi Anh nói: “Không còn cách nào khác, đi dạo này bên trong tương đối an toàn, hơn nữa còn là mua đồ choTống Nam Xuyên, đương nhiên muốn mua đồ tốt hơn một chút.”



Cô nói rồi cầm lấy một cái kẹp cravate, hỏi Nhậm San San bên cạnh: “Cái này thế nào?”



“Uh, đẹp, cùng với khí chất Tống tổng nhà cậu rất hợp.” Nhậm San San lật xem chiếc thẻ nhỏ trong hộp, vội ho một tiếng, “Nhưng mà cậu tốt nhất trước nên nhìn giá cả một chút.”



Bùi Anh nghe lời nói nhìn một chút, sau đó vẻ mặt cứng lại, vì cái gì một cái kẹp cà vạt nhỏ lại có thể đắt như vậy chứ? ? ?



Cô nhân viên Hướng dẫn mua sắm nhìn thấy các cô liên tục đang nhìn kẹp cà vạt, liền cười nói : “Hai vị tiểu thư thực tinh mắt, chiếc kẹp cà vạt ày là nhà thiết kế đặc biệt, toàn cầu số lượng có hạn chế. Bảo thạch và vàng trên mặt đều là thực.”



Nhậm San San nhìn Bùi Anh đang do dự, chậc một tiếng nói: “Cậu muốn tặng đồ choTống tổng, mua cái gì kẹp cà vạt, cậu cho rằng anh ta thiếu kẹp cravate sao?”



“... Vậy phải mua cái gì?” Muốn nói thiếu, anh cái gì cũng không thiếu.



Nhậm San San nói: “Đồ ngủ a!”



“Đồ ngủ?”



“Uh,đồ ngủ sexy của nữ., cậu mặc, lộ được càng nhiều thìcàng tốt.”



Bùi Anh: “... ... ...”



suy nghĩ của Lão lái xe chính là cùng người bình thường không giống nhau.



cuối cùng cô vẫn là đem kia cái kẹp cravate mua lại, mặc dù có đắt đến mức cô có chút khó khăn, nhưng thiết kế hết sức rất khác biệt, chế tác cũng thập phần hoàn mỹ, cô liếc thấy trúng, Tống Nam Xuyên đeo lên nhất định rất đẹp mắt.



Khi đi qua một cửa hàng nội y nữ, Nhậm San San cưỡng chế kéo cô đi vào. Nhậm San San hưng trí bừng bừng cùng nhân viên bán hàng một bên tham thảo, một bên giúp Bùi Anh chọn ra một cái.



Váy ngủ chất liệu tơ gần như trong suốt, sau lưng tất cả đều để lộ ra. Lộ, cổ áo cũng cực kỳ thấp, căn bản cái gì cũng không che được, mặc tựa như không có mặc.



Nhậm San San uốn nắn cô: “Không, mặc cái này so với không mặc gì cả gợi cảm hơn nhiều, bảo đảm Tống tổng một giây liền hóa thân thành sói.”