Chỉ Trách Lúc Trước Mắt Bị Mù

Chương 45 :

Ngày đăng: 21:17 18/04/20


Bùi Anh cùng tương tác với Nghê Bạch trên weibo, chiếm được hảo cảm của phần lớn các fan Nghê Bạch. Vốn bọn họ đang tức giận bất bình vì Nghê Bạch thua Bùi Anh, nhưng bây giờ ngay cả chính Nghê Bạch cũng biểu hiện hào phóng như thế, bọn họ cũng không tiện nói gì nữa. Thêm nữa là dáng vẻ của Bùi Anh cũng để rất thấp, bọn họ cũng càng thuận mắt với cô hơn.



Lý Tư Tư bên kia vừa nhìn thấy Bùi Anh cùng hoạt động với Nghê Bạch, cũng phát một tin lên weibo bày tỏ sự chúc phúc, Bùi Anh không biết là cô ấy chỉ sợ mọi người cảm thấy mình keo kiệt hay là gì khác, dù sao nếu người ta đã chúc phúc rồi, cô cũng liền tỏ vẻ cảm tạ.



Sau vài ngày, mỗi hôm weibo của Hoàn Vũ đều sẽ công bố một diễn viên trong << Diễn viên >>, có thể nói là hội tụ đủ các ánh mắt. Nam nữ chính của bộ phim này được đầu tư đủ công sức, vai phụ lại cũng không kém, trước mắt là trong những người được công bố đã có rất nhiều diễn viên “hot” được nhiều người hâm mộ, Du Khải Trạch cũng nằm trong số đó.



Với tư cách là thái tử gia của Hoàn Vũ, anh ta xuất hiện trong bộ phim này cũng không khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, tuy rằng kỹ xảo diễn xuất của anh ta cũng không tính là quá tốt, nhưng ít ra cũng có đủ lượt view, và hơn hai nghìn vạn theo dõi trên weibo.



Trong << Diễn viên >>, vai diễn của anh ta là nhân vật nam chính Ngô Dạng – thế hệ sau của cảnh đội, phần diễn chủ yếu là… gặp được khó khăn thì đi tìm Ngô Dạng.



Trong khoảng thời gian này có thể nói là << Diễn viên >> đã tạo đủ thanh thế, khi lấy lượt view siêu cao cộng thêm đội hình diễn viên phô trương, khiến cho không ít người hâm mộ ước gì ngày mai có thể lập tức chiếu phim, xem một cái cho đã mắt. Đương nhiên cũng không thể thiếu được tiếng hát đệm --- điều này đã tồn tại từ lúc Hạnh Tâm bán ra bản quyền điện ảnh.



Song mặc kệ bên ngoài gió nổi mây phun cỡ nào, Bùi Anh vẫn đang yên lặng xem kịch bản ở nhà.



Cuối tháng phim sẽ bắt đầu chính thức ghi hình rồi, với tư cách là nhân vật chính, phần diễn của cô rất nặng, vẫn còn rất nhiều bộ phim ngang tài ngang sức, nhất định phải chuẩn bị thật đầy đủ mới được.



Khi Tống Nam Xuyên về nhà, Bùi Anh vẫn ngồi trước cửa sổ xem kịch bản, ngay cả tư thế cũng không khác lắm so với lúc anh rời đi.



Anh cởi áo khoác âu phục, đi qua ngồi xuống bên người cô: “Vẫn còn đang xem kịch bản? Không phải là em đã xem cả ngày đó chứ?”



Lúc này Bùi Anh mới phát giác được bên người dường như nhiều hơn một người, khẽ kinh ngạc, cô nghiêng đầu nhìn Tống Nam Xuyên, từ từ chớp mắt: “A… kịch bản là do thầy Hạnh Tâm tự mình viết, tuy rằng em đã xem qua nguyên bản của cuốn tiểu thuyết rất nhiều lần, nhưng cảm giác xem kịch bản vẫn hoàn toàn khác nhau, viết rất đặc sắc đó.”



Thầy Hạnh Tâm không hổ là thầy Hạnh Tâm, cô cảm thấy những người đang nói điện ảnh bị hủy hoại kia, sau khi xem bộ phim này công chiếu sẽ đùng đùng mất mặt.



Tống Nam Xuyên rút kịch bản trong tay cô ra, phát hiện phía trên đã có rất nhiều dòng ký hiệu phê bình và chú giải bằng bút. Anh thở dài, kéo Bùi Anh từ trên ghế salon lên: “Đừng vùi mình ở chỗ này mãi mà không động đậy nữa, cũng phải kết hợp với vận động nữa.”



Bùi Anh bĩu môi nói: “Lúc anh ngồi trong phòng làm việc không phải cũng không động đậy sao.”



Tống Nam Xuyên cười một tiếng, gật đầu nói: “Em nói rất đúng, xem ra hai người chúng ta đều thiếu vận động rất nghiêm trọng, chỉ có thể vận động bù vào buổi tối thôi.”



Bùi Anh: “…”



Đừng tưởng rằng cô ngốc đến nỗi nghe không hiểu vận động buổi tối là gì.




Cơm nước xong xuôi, Bùi Anh lại trêu chọc mèo một lát, rồi cầm máy tính bảng của Tống Nam Xuyên mà lướt weibo. Hôm này quảng cáo của cô chính thức phát sóng, đám fan hâm mộ cũng đều comment phát biểu về cảm giác sau khi xem.



“Bùi Bùi, cô lại đang ăn thịt rồi! [hừ]”



“Tôi còn tưởng rằng sau khi <> phát sóng xong, liền không thấy tư thế oai hùng khi Bùi của tôi ăn thịt nữa, tôi vẫn còn rất trẻ [hẹn gặp lại]”



“Bùi Bùi, hôm nay tôi cũng đi ăn, hương vị cũng không tồi lắm [tham ăn] Đáng tiếc là tôi chưa lấy được ảnh ký tên [đáng thương]”



“Hôm nay Bùi Bùi ăn thịt sao? Ăn. Hôm nay Bùi Bùi lên cân sao? Béo. [mỉm cười]”



“Nhìn Bùi của tôi ăn thịt một cách thỏa mãn, tôi thật đói mà [rơi lệ]”



“Vậy mà cô lại phát ngôn cho thịt sao, thương hiệu quảng cáo thật hiểu cô [cười khóc]”



Tống Nam Xuyên tắm xong đi ra, cô vẫn lướt weibo ngon lành. Anh đi qua cầm máy tính bảng trong tay cô, giục cô đi tắm: “Đi tắm trước đi, lát nữa đi ra hẵng chơi tiếp.”



“A…” Bùi Anh đáp một tiếng, lại lấy di động của mình ra đưa cho anh, “Xuyên Xuyên, vừa rồi em đã nghĩ một chút, anh ghi âm vài câu lời diễn kia vào trong điện thoại của em đi, như thế em có thể lấy ra nghe bất cứ lúc nào.”



“Ừ.” Tống Nam Xuyên nhận lấy di động của cô, nói, “Anh sẽ ghi âm, em đi tắm đi.”



“…” Anh thật cố chấp với cái chuyện tắm rửa này đó!



Bùi Anh nghe lời đi tắm, nhưng lúc đi ra cũng không thấy bóng Tống Nam Xuyên. Cô chạy tới phòng làm việc nhìn, quả nhiên Tống Nam Xuyên đang ngồi bên trong nói điện thoại với ai đó. Thấy Bùi Anh đẩy cửa ra thò đầu vào, Tống Nam Xuyên vừa nghe tiểu Trương ở đầu bên kia điện thoại báo cáo lại công tác, vừa gật nhẹ đầu với Bùi Anh.



Thấy anh đang nói chuyện công việc, Bùi Anh cũng không quầy rầy, yên lặng lui ra ngoài. Di động của cô để ở đầu giường, cô mở ra bản ghi âm giọng nói, muốn xem Tống Nam Xuyên có ghi âm lại lời diễn cho cô không.



“A, là cái này đi.” Bùi Anh tự nhủ, ấn mở một bản ghi âm mới, chất giọng tiếng Anh ưu nhã dễ nghe của Tống Nam Xuyên liền vang lên.



Bùi Anh dựa vào kịch bản vừa nghe vừa viết, lại phát hiện sau khi kết thúc lời diễn, anh còn ghi âm thêm một câu.



“I love you, my angel.”